Hộp quà lớn, nhưng cũng chỉ thể chứa bốn con bào ngư!
Toàn bộ của bàn lớn đều im lặng, yên lặng giống như chết, mỗi đều chằm chằm bốn con bào ngư .
Ôn Noãn thu dọn xong những thứ đó, vỗ vỗ tay, đó mới kinh ngạc phát hiện là dọa tới !
Vẻ mặt xin : "Xin , ghế cũng vững chắc, chỉ để một chút đồ vật mà cũng chịu nổi."
Ôn Hinh: "Chắc là đồ vật quá quý trọng, nên ghế nhận nổi?"
Vẻ mặt Ôn Thuần bất đắc dĩ Ôn Hinh: "Nhị tỷ, là quá nặng mới đúng. Dùng sai từ !"
Vẻ mặt Ôn Hinh như bừng tỉnh đại ngộ: " , đúng, đúng, đồ vật quý trọng cũng gãy chân ghế, là quá nặng. Không còn cách nào, quá nhiều đồ, cái đầu bào ngư to nữa, quá nặng! Đến cả chiếc ghế bằng gỗ đặc cũng gãy! Không là trong ghế dựa mọt ở đấy chứ!"
Ôn Hậu chạy tới, cầm lấy nửa thanh chân ghế gãy, nghiêm túc : "Huynh xem! Không , chính là đồ vật quá nặng khiến cho chân ghế gãy!"
Ôn Noãn: "Cha, sọt nặng như , tiểu cô chắc là mang về , một lúc nữa cha đưa tiểu cô về nhà !"
Ôn Gia Thụy nghiêm túc gật gật đầu: "Được."
Một phòng yên lặng!
Vương thị mấy đứa cháu, trong lòng như an ủi, bà tỏ vẻ dường như việc gì tiếp đón một bàn: "Không việc gì, việc gì, chỉ là đồ vật quá quý trọng, đúng, là quá nặng, nên gãy chân ghế! Không việc gì! Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!"
Bà cô há miệng thở dốc, cuối cùng nên lời cái gì, khuôn mặt ai cũng đỏ lên chỉ cúi đầu lùa cơm.
Người của bàn lớn đều cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Ôn Uyển siết chặt chiếc đũa, khớp xương trắng bệch, cúi đầu yên lặng chọn mấy hạt cơm nhét trong miệng, ăn cái hương vị gì.
Mặt Chu thị nháy mắt sưng lên như đánh thành màu gan heo, đỏ sưng!
Mấy con bào ngư còn to hơn cả cái bát, giống như một khối cự thạch lập tức đập n.g.ự.c bà , khiến bà vô cùng khó chịu, một trận khí huyết cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/144.html.]
Bữa cơm , một bàn đều im lặng ăn , ăn đến mức một lời khó hết, cảm giác phức tạp hỗn hợp như nghẹn ở yết hầu, nuốt cũng trôi!
Chỉ một nhà Ôn Noãn là ăn vui vẻ ngon miệng.
――
Tống Quý Cường vội vàng ăn một lát trở về, bà cô cũng tâm trạng ở , nhanh chóng mang theo con cháu đuổi kịp.
Trên xe ngựa, Tống Quý Cường về phía Ôn Gia Trân, tuy rằng hơn năm mươi tuổi, nhưng mơ hồ thể phong thái của tuổi trẻ, mặt biểu tình gì, chỉ : "Một nhà Vương thị hiện tại sống ở ?"
"Hình như dọn về cuối thôn."
"Đi xem."
Vì thế xe ngựa khỏi thị trấn, về hướng Ôn gia thôn, đó ngừng ở bên ngoài sân hàng rào bằng trúc ở cuối thôn.
Cách mành xe ngựa Tống Quý Cường mấy gian phòng ở bằng trúc nhíu mày: "Bà vì bọn họ thể cống phẩm cát phẩm bào ngư ?"
Cái đầu bào ngư to như chỉ trong cung mới thể !
Bà cô lắc lắc đầu, đột nhiên bà nghĩ đến cái gì: "Nghe đại tẩu , nhà bà bán công thức xào ốc nước ngọt cho ông chủ của tửu lầu Như Ý, là ông chủ của tửu lầu Như Ý đưa?"
Ông chủ tửu lầu Như ý ? Đại ca của Đường Bính Quyền kinh doanh về hải sản, hơn nữa là thương nhân cung cấp cho triều đình, cát phẩm bào ngư cũng là chuyện bình thường.
"Chỉ là bán công thức món ăn cũng đến mức đưa nhiều đồ quý báu như ."
Những thứ đó chính là cống phẩm cấp bậc.
"Vậy thì chừng vài thứ vốn dĩ của nhà , khi lão tứ thành chân chạy của Đường Bính Quyền, hỗ trợ vận chuyển hàng hóa!"
Chỉ cái giải thích mới thể hợp lý !
"Đi thôi!" Tống Quý Cường thoáng qua phòng ở bằng trúc , còn hứng thú nên buông mành xuống.
Một kẻ là chân chạy thì cũng gây lên sóng gió gì.