Ông chủ tửu lâu Như Ý? Thầy Quách xong như nghĩ đến cái gì, cũng hỏi nữa.
Có lẽ là lấy hàng hóa của khác, còn bộ tịch, những đồ vật quý giá thể tùy tiện chạm .
Đến lúc đó xem ông bồi thường nổi ?
Nghĩ như , ông cũng thêm gì chỉ dặn Ôn Lượng vài câu để thể tham gia cuộc thi của thư viện Lộc Sơn thật , đó dẫn con gái rời .
Ôn Lượng đích tiễn hai ngươi ngoài.
Quách Thiến Ny thoáng qua Ôn Lượng đỏ mặt, lặng lẽ nhét món vật gì đó cho , đó mới theo cha của nàng rời .
Hai sẽ nhanh chóng thành hôn, vốn thể gặp mặt nhưng đúng lúc Ôn Uyển tư cách tham gia tranh tuyển biểu diễn trong tiệc Thiên Thu, nên nàng mới xin cha đưa nàng đến đây.
Sau khi hai rời .
Sắc mặt của cả nhà đại phòng cũng gì, rõ ràng là tiệc mừng cho Uyển nhi, nhưng con quỷ đoản mệnh cố ý lật đổ một mâm vi cá, bao tử, bào ngư, khiến cho cả một bàn nuốt trôi, mất mặt vô cùng!
" là chút dạy dỗ cũng ! Còn chỉ mấy con bào ngư, còn cố tính đá ghế!" Trong lòng Ôn Ngọc uất nghẹn .
Hai mắt đen láy của Ôn Uyển mờ mịt hiểu, đó là chỉ là vài con bào ngư ?
Nàng rõ ràng còn thấy còn bao tử và vi cá.
"Cả nhà tứ thúc gì mấy thứ ? Như là đúng !"
"Ta đoán lẽ đang việc cho ông chủ Đường! Nghe đại ca Đường Bính Khang của ông là vận chuyển hàng hải sản."
Ôn Uyển khẽ : Hóa là chỉ giả bộ, dọa cho nàng sợ hãi!
Nàng dịu dàng : "Cha, con luyện đàn."
Còn mấy tháng nữa là đến Thiên Thu yến, khúc nhạc nàng vẫn luyện xong vì gặp khó khăn ở vài nơi.
Nàng nhanh lên, tuyệt đối thể để sai xót!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/146.html.]
Như nàng mới thể nổi tiếng!
"Được , đừng vì chuyện mà lo lắng quá, lo lắng chỉ hại , chỉ cần con chăm chỉ luyện đàn là ." Tiểu Chu thị lập tức .
"Ngọc nhi, bức tranh mà con vẽ xong ? Chẳng con ngày đó Từ đại sư sẽ tới phòng đấu giá , con mau chóng vẽ cho xong bức tranh . Chờ tới khi con trở thành tử của Từ đại sư, ca ca của con cũng thi đậu cử nhân trở thành quan, con sẽ chính là tiểu thư nhà quan phủ, đại tỷ của con thì nổi tiếng khắp nơi, còn con thì phận là tử của Từ đại sư. Sau công tử nhà nào mà do con tùy ý chọn lựa?"
Tiểu Chu thị xa trông rộng, bà lên kế hoạch cho tương lai của con gái và con trai đều .
Mà mấy đứa nhỏ của bà cũng tương lai, đều đang từng bước con đường mà bà suy tính .
"Tranh con vẽ xong , con sửa một chút." Ôn Ngọc cũng trở về phòng của .
Tiểu Chu thị đợi cho còn đứa nào ở đây nữa, khuôn mặt mới tối sầm , : "Ghế trong nhà chẳng lẽ ông chủ lừa? Sao thể con ôn thần đá một cái gãy!"
Sắc mặt của Ôn Gia Phú cũng nghiêm : "Chắc chắn là , để xem xem giở trò lừa ! sẽ tìm ông chủ đó để tính sổ!"
Ông giẫm lên một cái ghế bên cạnh, bịch một tiếng, nhưng chân ghế gãy.
Ông tin, chỉ cảm thấy là do nãy ông dùng sức! Lúc ông dùng sức đá một cái, móng chân của ông đều đá gãy, mặt giày màu đen thấm máu!
Ông đau đến mức mặt mày đều nhăn , nhưng chân ghế vẫn bình thường như cũ!
Tiểu Chu thị: "..."
Đồ tiểu tiện nhân vì thể gãy một cái chân ghế nhỉ?
-
Sau khi Ôn Noãn rời khỏi đại phòng.
Ôn Gia Mỹ bọc áo lên cho Ôn Noãn, : "Noãn nhi, đây là áo bông của tiểu cô cho cháu, thời tiết càng ngày càng lạnh, cháu mặc dày một chút đừng để cảm lạnh."
Ôn Noãn nhận lấy, ngoan ngoãn : "Cảm ơn tiểu cô."
Ôn Gia Mỹ về mấy đứa nhỏ Ôn Thuần, chút ngượng ngùng : "Thân thể của Noãn nhi yếu ớt nên tiểu cô cho Noãn nhi , tiểu cô sẽ may cho mấy đứa !"