"Tiểu cô nương đang cứu ? Từ đến nay bao giờ thấy cách cứu , cho vốn dĩ còn đường cứu chữa thành hết cách cứu chữa đấy chứ?"
"Một tiểu nha đầu thoáng qua chỉ mười tuổi mà cứu , bà tin ? Quả thật đang bậy!"
" mà lúc nãy nàng lợi hại, cho con ngựa đang điên cuồng cũng dừng , chừng biện pháp cứu thật."
Đám Ngô thị cũng chạy từ trong xe bò.
Vẻ mặt Ôn Hinh ngơ ngác: "Mẹ, Noãn nhi đang gì ?"
Sao nàng chẳng hiểu gì cả.
Nhà bọn họ cũng từng đến y quán ít , cũng tiếp xúc với đại phu nhiều , nhưng mà bao giờ thấy cảnh cứu như !
Ngô thị cũng ! mà bà thoáng qua những đang chờ bên cạnh để chê con gái , quyết đoán thêm gì, chỉ : "Noãn nhi như thế đương nhiên đạo lý của con bé. Con bé chắc chắn cứu vị phu nhân đó!"
Ngoài miệng thì như thế, nhưng con gái trong xe ngựa miệng đối miệng thổi khí cho phu nhân , ấn ấn, trong lòng Ngô thị vô cùng lo lắng, thậm chí còn mặc niệm Bồ Tát phù hộ.
Mắt của Vương thị cũng nhấc lên, trong lòng bồn chồn: Rốt cuộc Noãn nhi ? Ngàn vạn đừng để chết!
Bệnh tim cách trị, cha bà qua đời vì bệnh tim tái phát.
Nếu vị phụ nhân chết, những Noãn nhi đền mạng thì bây giờ?
"Tiểu thư, nếu thì bảo Lương bá lái xe ngựa chạy y quán ! Cô nương cứu thật ?" Nha thấy lời , hành động của Ôn Noãn yên tâm hỏi.
"Không cần." Lương Tử Vận đang nghị luận sôi nổi, Ôn Noãn vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, tin tưởng thêm vài phần.
Hơn nữa đến y quán? Đã quá muộn!
Lúc ven đường cách đó xa, xa phu mới cột con ngựa một cục đá. Đột nhiên con ngựa hí một tiếng, nửa con ngựa nhảy cẫng lên, suýt chút nữa đá trúng xa phu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/157.html.]
Sau khi hai chân hạ xuống đất, bốn cái chân cứ đá ngừng, nhanh dây cương cũng đứt, con ngựa phủi chân nhanh chóng chạy về phía , chạy xa.
"Trời ạ" Tiểu Tình sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, một tiếng kinh hô, lập tức thành lời, trong lòng nghĩ mà sợ.
May mắn!
Nếu các nàng leo lên xe ngựa, thì tất cả đều sẽ mất mạng!
Lương bá suýt chút nữa ngựa đá trúng, trong lòng cũng nghĩ mà sợ.
May ông tin lời tiểu cô nương , nếu thật vất vả mới tìm đường sống trong chỗ chết, lâm hiểm cảnh!
Thêm một nữa, chỉ sợ sẽ may mắn như thế, sẽ thể cứu bọn họ .
Trong xe ngựa, Ôn Noãn cấp cứu hồi sức tim phổi cho vị phu nhân , cùng lúc đó, nàng dùng ý niệm để khống chế đám mây tía đó trị liệu giúp vị phu nhân , chờ đến khi mây tía biến mất, phụ nhân dấu hiệu tỉnh .
Ôn Noãn dừng , về phía Lương Tử Vận: "Được , phu nhân tỉnh. Để bà đó đừng đụng , nghỉ ngơi một lát là ! Nếu lo lắng thì cô phái tìm một chiếc xe ngựa chạy về nhà lấy cứu tâm đan đến, đưa phu nhân về phủ!"
"Lương bá, bá mau về phủ lấy cứu tâm đan!" Lương Tử Vận xong thì nhanh chóng bò lên xe ngựa, chỉ thấy mí mắt giật giật, đó mở hờ mắt, nàng một cái, môi giật giật, yếu đến mức nên lời.
"Vâng!" Lương bá lên tiếng, lập tức chạy về.
Lúc Ôn Nhu vội vàng đến, đưa một lọ thuốc đến mặt Lương Tử Vận: "Lúc nãy thấy lọ rớt từ ngựa của các , là thuốc của phu nhân ?"
"Thuốc của phu nhân!" Tiểu Tình vui vẻ .
Trong mắt Lương Tử Vận cũng vui vẻ.
"Cho ."
Ôn Noãn nhận lấy, mở nút bình ngửi ngửi, xác nhận là dược liệu thuốc trợ tim, nhưng mà nàng nhanh chóng đóng nắp bình : "Không thể dùng thuốc trợ tim ."
Tiểu Tình xong kinh ngạc : "Vì thể dùng? Đây chính là thuốc trợ tim mà Phong thần y kê! Kể từ khi phu nhân nhà uống thuốc trợ tim của thì lâu bệnh tim tái phát ."