Tiểu tử là ai! Sao khác bình thường thế!
Lý Duy thu thập ít khúc nhạc, nhưng từng chiếm chỗ từ ông .
Ôn Noãn bước cửa phòng, ngoài, bước chân nhanh chóng một chút chậm chạp, mua tùy ý! Người vội cũng nàng!
Thấy Ôn Noãn sắp khỏi phường giáo nhạc, Lý Duy nóng nảy.
Tiểu tử thật sự nghiêm túc!
Ông một loại trực giác mãnh liệt rằng ca khúc nhất định thể tiến thiên thu yến, đó nổi tiếng khắp thiên hạ!
Nếu đem nó đến hội đấu giá, thì ca khúc thể trở thành sáng tác của ái đồ nữa!
500 lượng tuy rằng quá đắt, nhưng so với việc nổi tiếng khắp thiên hạ thì cũng đáng nhắc tới!
Liều mạng, đến lúc đó bảo ái đồ của chi trả tiền là !
Hơn nữa, khúc nhạc nhất định thể kiếm về chỉ 500 lượng.
Nghĩ đến đây, vội vàng đuổi theo : "Tiểu công tử xin dừng bước! Có việc từ từ thương lượng!"
Ôn Noãn bình tĩnh xoay : "550, thiếu một văn!"
Lý Duy xong lảo đảo, trợn mắt há hốc mồm: "Tại tăng giá! Không 500 lượng ?"
Tất cả tiền tích góp của ông chỉ 550 lượng! Thế mà tiểu tử thật sự dám chào giá!
" thích! Ông mua ? Nếu lát nữa tâm tình của , lẽ sẽ lên 600 lượng!"
Lâm Tranh trợn tròn mắt: Đây là điên !
Có quỷ mới mua!
Khoé miệng Lý Duy giật giật, bộ dáng ông gì của tiểu tử , thật đúng là dám tăng giá!
Ông suy nghĩ một lúc, đau lòng nghiến răng nghiến lợi : "Mua!"
Có khúc nhạc chính là đại gia, đại gia định đoạt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/93.html.]
Ai ông thiếu ca khúc như !
Cho dù táng gia bại sản thì ông cũng đánh cuộc một !
Lâm Tranh trợn mắt há hốc mồm, đại nhân thật sự bỏ 550 mua nó!
Điên !
Hai điên !
Phải rằng bộ đại lục, thể một khúc nhạc đáng giá 500 lượng thì cũng quá năm !
lâu , nàng sẽ hối hận đến mức xanh cả ruột! Hối hận chính đập nồi bán sắt, táng gia bại sản để mua nó!
-
Bán xong, Ôn Noãn đến tiệm quần áo đổi quần áo, mang theo sáu tấm ngân phiếu vui vẻ trở quầy hàng.
Lúc ốc nước ngọt bán gần hết, ông lão ngày hôm qua đang chuyện với Ôn Gia Thuỵ.
Ôn Gia Thuỵ thấy Ôn Noãn trở về, lòng nặng trĩu buông xuống, ông vẫy tay với Ôn Noãn: "Noãn nhi, mau tới đây! Vị lão gia chuyện với con."
Ôn Noãn lên vài bước, ngọt ngào chào hỏi: "Ông gì với cháu ạ?"
Ông lão nha đầu gầy yếu tái nhợt, đôi mắt to tròn chớp chớp, thông minh đáng yêu, ông : "Nha đầu, mượn vài bước chuyện một chút."
"Được ạ." Ôn Noãn liền cùng với ông đến một chỗ cách quầy hàng xa, nhưng những mua ốc thấy họ gì.
Ông lão: "Thật dám giấu giếm, là chủ của tửu lầu Như Ý, tên là Đường Bỉnh Quyền, ngày hôm đó ăn ốc nước ngọt xào nhà cháu cảm thấy ngon, mua công thức để cho tửu lầu thêm một món ăn nhắm rượu. Cha của cháu cháu là nghĩ món , bán cháu. Nha đầu, ông mua công thức món ăn với giá năm mươi lượng, chỉ nhiều chứ ít, đồ ăn bình thường cũng chỉ mua với giá ba đến bốn mươi lượng, cháu bán ?"
Ngày hôm qua ông mời bạn bè đến tửu lầu ăn thử, chỉ chén ốc nước ngọt xào mà khiến cho mấy bọn họ thiếu chút nữa uống say!
Ông nghĩ, món ốc xào cay hợp nhắm rượu, nếu bán ở tửu lầu, cho dù một dĩa mười văn thì một tháng cũng sẽ vốn.
Mà ông bán món ở tửu lầu vì dựa nó kiếm bạc, mà là để thực khách uống nhiều chút rượu kiếm bạc.
Ông đưa tặng cho khách một chén ốc xào trị giá hai văn tiền, khách nếm thử thấy hợp với rượu nên gọi thêm một vò rượu, nếu như là rượu đắt tiền, thì chỉ mấy ngày ông sẽ kiếm năm mươi lượng ! Huống chi ông cũng tửu lầu ở huyện thành, vụ mua bán lời.
Lúc Ôn Noãn chút do dự gật đầu: "Nếu như ông Đường thành ý như , cháu tất nhiên sẽ bán."