7.
Từ đó,  nhiều ngày  thấy Tiêu An nữa. Chỉ  ngoài phố xôn xao tin tức:   dỗ  Lưu Mộ Dao  về, hai   hòa thuận như xưa.
 
Sinh nhật ả, Tiêu An mua cả cửa tiệm ngọc phỉ thúy  quà.
Hội đăng,  thả ngàn ngọn đèn chỉ để ả  mỉm .
 
Người  ca tụng sự sủng ái vô bờ.
Cũng chẳng quên chế giễu :
“Con hồ ly  thật vọng tưởng! Mặt mũi lẳng lơ như thế, chẳng  câu dẫn thì là gì?”
“Đợi Mộ Dao cô nương rảnh rỗi, sẽ lập tức xử lý ả thôi.”
“Nghe  thủ đoạn Mộ Dao độc lắm, xem thử tiện phụ  còn sống  mấy ngày.”
 
Họ  sai. Trước  cũng  một nha  trong thư phòng, chỉ vì cài thêm vài cánh hoa lên tóc,  với Tiêu An vài , hôm  xác  nổi trong giếng, mặt  rạch nát.
 
Những nữ tử dám chen  giữa Tiêu An và Lưu Mộ Dao, kết cục đều giống .
 
Đêm xuống,  hoảng sợ, nắm tay . Tay bà lạnh buốt, nhưng nụ   ấm áp:
“A Ninh, con nhớ, lời thiên hạ chẳng đáng . Phần lớn   cách xa sự thật, nên cũng chẳng  tư cách phán xét. Chúng  chỉ cần   việc của .”
 
Thực   vụ Lưu Mộ Dao, quán chẳng còn mấy khách.   vẫn ngày ngày lau dọn bàn ghế, chuẩn  đồ ăn như cũ.
 
Một đêm vắng lặng, đầu ngõ xuất hiện một con ngựa. Người đến là Tiêu An.
 
Hắn một  đẩy cửa gỗ kẽo kẹt.
“Đã đóng cửa ?”
 
Mẹ từ hậu viện bước . Tiêu An  bà, bà cũng  . Ánh trăng rọi qua song cửa, hai  lặng lẽ đối diện. Khoảnh khắc   ngắn ngủi,  dài dằng dặc.
 
Rồi  nghiêng , khẽ :
“Khách quan, mời .”
 
8.
Có lẽ Lưu Mộ Dao vĩnh viễn   rằng— khi ả  giở trò phá quán ngoài cổng vương phủ, Tiêu An từng là khách quen của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-de-bao-oan/chuong-4.html.]
Mỗi  luyện binh ở Đại Lưu Doanh xong,  mệt mỏi trở về trong đêm,  luôn chuẩn  sẵn một bát canh dê nóng hổi. Đó là an ủi duy nhất giữa khuya.
 
Hắn mặc thường phục, tự xưng là lính gác đêm trong phủ. Chúng  cũng vờ    phận thật.
 
Đó là quãng thời gian  .
Khi , Tiêu An   quyền khuynh triều chính, mà chỉ là một  lính bụng đói, ghé quán của hai tỷ  để ăn uống, chuyện trò dăm ba câu.
 
Mẹ lúc đó còn   Lưu Mộ Dao xé rách khăn che, Tiêu An  thấy  dung nhan, chỉ thoáng ngửi thấy hương thơm dịu ngọt nơi bà—như hương hoa ngày xuân.
 
Tính  cũng như hoa, tươi tắn ấm áp. Bà chờ  về khuya, để đèn cho , hỏi han vết sẹo đông lạnh  tay. Còn  trêu chọc:
“Tiểu quân gia,   trong lòng ?”
 
Tiêu An chỉ ,  đáp, nhưng vành tai  đỏ lựng.
 
… Giờ thì chẳng còn những ngày tháng yên vui  nữa.
 
Ta dè dặt bưng món ăn , vẫn là những món  thích.   khí  khác. Mẹ   ,  trêu đùa, chỉ  xa xa, cúi đầu, chẳng dám .
 
Dưới trăng, gương mặt bà vẫn còn vết xước do Lưu Mục Dao để .
 
Tiêu An  mà xót xa. Vài  đặt đũa xuống, định mở miệng,   thôi. Cuối cùng,  cất lời:
“Rượu hoa hạnh ?”
 
Đó là loại rượu  đặc biệt ủ cho , chỉ vì  từng  thích mùi hương hoa hạnh.
 
Mỗi  bưng rượu ,  đều phụng phịu:
“Đại ca, tỷ tỷ con ngốc lắm. Rượu    trả bao nhiêu cũng  bán, thiệt thòi  bao!”
 
Tiêu An ngước  ,   hổ  mặt .
 
 hôm nay, khi   ngẩng ,    lưng nữa. Bà chỉ lặng lẽ   cửa sổ.
 
Tiêu An thuận ánh mắt   theo. Ngoài , mưa  dứt, cành cây trơ trụi.
Hoa hạnh— rụng hết .