9.
Từ đó về , Tiêu An  còn đến nữa.
Trên con phố ngoài , thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng vó ngựa — là  dẫn  binh đến Đại Liễu doanh. Mỗi ngày  đều  ngang qua nơi , nhưng  từng một  dừng chân bước .
 
Ta cùng  trời  sáng  dậy nhóm lửa nấu ăn, nhưng thường đến khi đóng cửa cũng chẳng  nổi một vị khách. Mọi chuyện như ngày một tệ . Không chỉ    mua, ngoài cửa còn  mấy tên vô  và mấy mụ già  chồm hổm, miệng tuôn  đủ loại lời nhục mạ .
 
Họ    chuyên  quyến rũ kẻ quyền quý, chỉ mong  leo lên giường công tử vương tôn. Họ còn   mặt ngoài thanh bạch, thực chất  vụng trộm   bao nhiêu , là một đôi giày rách  vô  nam nhân chơi chán  vứt bỏ.
 
Ta  chịu nổi, lao  dùng gậy lửa đánh chúng.  bọn họ chẳng hề sợ,    trêu chọc, còn xô đẩy, bóp cổ, đá  ngã dúi dụi.
 
 lúc , tiếng giày quân gõ lên phiến đá xanh “cộp, cộp” vang lên. Ta  đầu  —  ánh đêm ẩm ướt sương nặng, mái tóc mai  ướt sũng, hiển nhiên   trong bóng tối từ lâu. Là Tiêu An.
 
Khoảnh khắc trông thấy ,  vốn vẫn cắn răng  rơi lệ, bỗng òa  nức nở.
 
Tiêu An  phân phó  binh kéo những kẻ vô   ,  bế  lên:
“Tỷ ngươi ?”
 
Ta nấc nghẹn:
“A tỷ vẫn nhốt  trong phòng, con gọi thế nào cũng  đáp, cửa  khóa chặt, con mở  …”
 
Sắc mặt Tiêu An chợt biến đổi. Hắn ôm , xông thẳng  hậu viện, một cước đá tung cửa gian phòng. Ngay  đó, tiếng gào xé ruột gan của  vang lên:
“A tỷ!!!”
 
10.
Mẹ  treo   xà nhà.
 
Tiêu An vung đao c.h.é.m đứt dải lụa trắng, vội ôm lấy  thể bà. Gương mặt  nhợt nhạt như tuyết, nhắm chặt đôi mắt, như chỉ một khắc  sẽ tan biến.
 
Ta gào  đến khàn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-de-bao-oan/chuong-5.html.]
“A tỷ! A tỷ, cầu xin tỷ đừng chết! Con chỉ còn  tỷ thôi, chỉ còn tỷ thôi mà!!!”
 
Tiêu An ôm ,  ngừng gọi tên bà:
“Lan Phúc… Lan Phúc, nàng tỉnh  !”
 
Đó là tên của  .
Ngày , khi Tiêu An còn thường ghé quán ăn nhỏ,  từng cố ý bỏ  một chiếc khăn tay,  đó thêu chữ “Lan Phúc” cùng một nhành lan sinh động. Khi ,   nhặt, mặc kệ rơi  đất. Vậy mà giờ mới , chiếc khăn   mang , nhưng cái tên  in  lòng .
 
Cuộc chiến công tâm, dài dằng dặc, nay rốt cuộc  đến bước then chốt.
 
Trong tiếng gọi khẩn thiết,  gắng gượng mở mắt. Thấy rõ đó là Tiêu An, bà  khép mi, một giọt lệ lăn xuống:
“Vương gia  nên tới.”
 
Tiêu An nổi giận:
“Quả thực   nên tới! Dù tới cũng chỉ để  khuôn mặt lạnh lùng  của nàng!”
 
Hắn nhắm chặt mắt, gân xanh  thái dương giật thình thịch:
“Vì , Thẩm Lan Phúc? Nàng rõ ràng   bao cơ hội cầu  giúp đỡ,  mà  từng mở miệng một !”
“Nàng  những kẻ gieo lời đồn đều do Lưu Mộ Dao sai đến, cũng   vẫn âm thầm che chở… thế mà nàng  bao giờ   một cái!”
 
“Có  vì ngày   từng lừa nàng, nên thà c.h.ế.t nàng cũng  chịu cầu xin  lấy một câu?”
 
Nói hết,  thở dốc, thần sắc cuồng loạn,   từng thấy  thế  bao giờ.
 
Nương yên lặng đợi  trút xong cơn giận, cúi đầu khẽ :
“Vương gia   xong  chứ? Nếu  xong, xin mời ngài rời …”
 
Lời  dứt, môi bà   chặn . Trong nụ hôn dồn dập,  nghiến răng: 
“Thẩm Lan Phúc, nàng dám thử đuổi   nữa xem?”