14.
“Ngươi  gì cứ  rõ, đưa một lão nhân lú lẫn   gì?” —  cất tiếng chính là Thôi thị. Hôm nay vì việc hệ trọng nơi hậu viện, bà cũng  mặt.
 
Lưu Mộ Dao vốn ghét nhất Thôi thị,   liền  khẩy:
“ là lão bà  đầu năm  trúng phong, giờ thần trí  còn minh mẫn.”
“  đó, bà  là vu y nổi danh Trung Nguyên — luyện độc, hạ cổ đều tinh thông.”
 
“Đặc biệt hơn cả… bà   thể khiến một nữ nhân từng gả chồng, trở   thể xử nữ.”
 
Mỗi một lời, sắc mặt nương  thêm tái nhợt.
 
Như   thấu nỗi khổ sở , Lưu Mộ Dao ghìm chặt mắt  bà,  nở nụ  rạng rỡ:
“Lan di nương, ngươi cũng từng đến tìm Lưu bà bà chữa trị, đúng ?”
 
Ánh mắt Tiêu An đ.â.m thẳng  . Mẹ cúi gằm, khẽ :
“Thiếp  … Vương gia  tin ?”
 
“Đừng giả vờ đáng thương nữa!” — Lưu Mộ Dao gằn giọng, “Ngươi  nhận cũng chẳng , để Lưu bà bà tự nhận!”
 
Ả  kéo bà lão , chỉ  mặt :
“Nhìn kỹ ! Người đàn bà ,  từng tìm ngươi ?”
 
Đôi mắt đục ngầu  thật lâu…  chậm rãi gật đầu.
 
“Choang!”
Chén  rơi vỡ.
 
Là Tiêu An buông tay đánh rơi. Mảnh sứ văng, cứa rách tay , m.á.u nhỏ xuống, nhưng  dường như chẳng thấy đau.
 
Hắn  dậy, từng bước rời khỏi, suốt cả đoạn đường  thèm   lấy một .
 
Lưu Mộ Dao  rộ. Ả  cúi xuống, phun thẳng  mặt nương:
“Tiện nhân.”
“Dám quyến rũ Vương gia, đây chính là kết cục của ngươi.”
15.
Ta và   nhốt trong căn phòng chứa củi ở hậu viện. Nghe , khi trời  sáng, tộc lão sẽ tới, đem  nhốt  lồng heo  dìm xuống hồ.
 
Lúc , Tiêu An đang ở trong viện của Lưu Mộ Dao. Nghe    phát tác đau đầu, còn Lưu Mộ Dao thì dịu dàng bôi thuốc, tỉ mỉ xoa bóp cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-de-bao-oan/chuong-7.html.]
 
Trong căn phòng chứa củi lạnh lẽo, bên ngoài  một con ch.ó đen to, cứ sủa inh ỏi  ngừng. Ta vốn sợ chó, chỉ  rúc  lòng , run rẩy.
 
Mẹ xoa đầu , dịu giọng : “A Ninh của  chịu ấm ức .” Bà hôn lên đỉnh đầu ,  khe khẽ hát ru:
“Chú heo con ăn thật no, nhắm mắt  mà ngủ say.”
“Đôi tai to khẽ phe phẩy, cái đuôi nhỏ nhẹ nhàng lay…”
 
Khi  còn  bé, cha thường hát khúc  để ru  ngủ.
 
Ta thật sự  ngủ  . Đến lúc tỉnh dậy, cánh cửa phòng củi mở . Bên ngoài, chỉ  một  Tiêu An.
 
Hắn : “Ngươi  .”
 
… Sau ,  thường nghĩ, lúc    động lòng ? Tiêu An, kẻ nổi danh đa nghi, lãnh huyết, tàn bạo,  mà trong tình thế  rõ   lừa dối, vẫn sẵn lòng lén thả bà . Chỉ một chút nhân nhượng  thôi cũng đủ khiến bao nhiêu nữ tử cảm động .
 
   từng  cơ hội hỏi. Bởi lẽ, ngay khi   kịp đáp lời Tiêu An, thì từ xa  vang lên tiếng gọi:
 
“Vương gia, vương gia…  chuyện lớn !”
 
Người chạy tới là một nha  mặc áo vải thô, vốn là hồi môn  theo Thôi thị. Cô thở gấp : “Vương phi  giữ Lưu bà ở trong viện một đêm. Sau đó, bà thấy  điều gì  .”
 
16.
Lưu Mộ Dao tự tin quá mức. Sau khi chất vấn  công đường kết thúc, ả liền sai  đuổi Lưu bà  khỏi vương phủ.
 
 Thôi thị, vốn ăn chay niệm Phật  nhiều năm,  nỡ  một bà lão ngốc nghếch  lang thang ngoài phố. Bà liền bảo  đưa bà lão về viện ,  mời luôn thầy thuốc đến xem mạch.
 
Thầy thuốc bắt mạch xong, sắc mặt trở nên quái lạ.
Ông : “Lão bà … e rằng   thật sự ngu dại, mà là   hạ dược.”
 
Thôi thị lập tức nhận  chuyện  gì đó bất thường, vội cho   gọi Tiêu An.
 
Thái y  mời đến, bí mật chẩn trị. Sau khi thúc nôn, châm cứu và cho uống thuốc điều dưỡng, Lưu bà dần tỉnh táo.
 
Bà  quanh, ánh mắt còn ngơ ngác. Lúc , Thôi thị chỉ   , hỏi: “Bà từng gặp   ?”
 
Lưu bà khẽ gật đầu.
 
Ngay khoảnh khắc sắc mặt Tiêu An  trầm xuống, Lưu bà bỗng mở miệng:
“Gặp . Trong bức họa mà Lưu di nương đưa  xem. Ả bắt  ngắm  ngắm  bức họa đó,   ép  uống một bát thuốc… Khi tỉnh ,   ở đây .”