17.
Khi Tiêu An bế    khỏi gian phòng nhỏ, Lưu Mộ Dao từ trong viện  lao tới.
 
Ả bất chấp binh lính cản trở, tóc tai rối bời, nhào đến nắm lấy vạt áo ,  nức nở: “An ca,  thật sự  hạ thuốc bà , thật sự …”
 
 Tiêu An   còn  lời cầu xin nữa.
 
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Tất cả hàng xóm quanh Lưu bà đều chỉ  chính Lưu Mộ Dao mang  xông  nhà, cưỡng ép bà uống thuốc. Hơn nữa, thủ hạ của Thôi thị còn tìm thấy bức họa   trong phòng của ả.
 
Vì , dù Lưu Mộ Dao  ròng kêu oan, Tiêu An cũng  tin nữa.
 
Hắn chỉ liếc  ả bằng ánh mắt ghét bỏ,  thẳng tay đẩy ả ngã xuống bùn lầy  cơn mưa.
 
Ta   ả gào ,  lặng lẽ trèo tường,  vòng  cổng  vương phủ. Ở đó, Lưu bà  chờ sẵn.
 
Ta dúi một bọc vàng lớn  tay bà, thì thầm: “Cám ơn bà, xin bà   con  gửi lời cảm tạ đến tất cả hàng xóm.”
 
 Lưu bà  nhận. Bà chỉ khẽ xoa đầu , khịt mũi:
“Mỗi  trong miệng thấy nhạt nhẽo,   nhớ cái hương vị thịt dê cha ngươi từng …”
 
18.
Lưu Mộ Dao  cấm túc.
 
Trong phòng, ả  lóc, kêu gào  gặp Tiêu An.   chẳng thèm đoái hoài, ngày ngày đều ở bên  .
 
Đến khi cơn mưa đầu thu đổ xuống, Lưu Mộ Dao  ngã bệnh. Lần  bệnh  nặng.
 
Trên  ả  vết thương cũ, là vì Tiêu An mà để . Năm đó nơi sa trường miền bắc, ả từng chắn một mũi tên cho . Mũi tên  tẩm độc, tuy   hút m.á.u ngay lúc đó, nhưng độc tố vẫn lưu  trong cơ thể.
 
Nay  lẽ vì u uất kéo dài,  thêm tiết trời se lạnh, vết thương tái phát, ả ngất lịm  tỉnh.
 
Nô tỳ  cận quỳ  hiên,  ròng cầu khẩn: “Vương gia, xin   gặp tiểu thư  cuối, e rằng nàng  qua khỏi!”
 
Cùng lúc , nô tỳ dâng lên một chiếc khóa đồng tâm cũ kỹ,  còn vết m.á.u loang lổ, minh chứng cho những năm tháng họ từng kề vai sống chết.
 
Tiêu An siết chặt khóa,  sang   : “Ta  xem Mộ Dao.”
 
Mẹ  ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
 
Tiêu An bước  viện Lưu Mộ Dao, mang theo cả đoàn thái y. Khi ả còn ngang ngược,  ghét cay ghét đắng.  lúc ả hấp hối,  rốt cuộc  chẳng nỡ buông bỏ.
 
Bao nhiêu trân dược quý hiếm  dùng, cuối cùng  ba ngày, Lưu Mộ Dao cũng tỉnh . Việc đầu tiên ả  , là nhào  lòng Tiêu An, òa :
 
“An ca,   cần kiếp  trọn đời trọn kiếp bên  nữa. Là  quá tham lam,  sai . Chỉ xin  đừng vứt bỏ , đừng bỏ mặc …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noi-de-bao-oan/chuong-8.html.]
Trong thư phòng, Thôi thị rót  nóng dâng Tiêu An, dịu giọng khuyên:
 
“Phụ   ở Giang Nam  một tòa nhà, bên đó cũng  vị thái y  quen. Hay là để Mộ Dao tới đó tĩnh dưỡng.”
 
Tiêu An bóp trán, do dự.
 
Thôi thị  : “Thiếp  vương gia còn vướng tình cũ.  thái y  dặn, lúc dưỡng bệnh tuyệt đối   xúc động. Mà tính tình Mộ Dao  ,  cũng rõ. Nếu nàng còn ở trong phủ, hằng ngày trông thấy Lan di nương thì ? Huống hồ bụng Lan di nương nay ngày một lớn …”
 
Quả thực  sai. Ngay khi Lưu Mộ Dao bệnh nặng,     chẩn   mang thai.
 
Vì đứa bé bình an, cũng vì để Lưu Mộ Dao khỏi kích động mà hại , Tiêu An cuối cùng cũng gật đầu.
 
Lưu Mộ Dao  cam lòng. Ả   lóc dữ dội, nằng nặc đòi gặp : “An ca,   ở bên ,     hết!”
 
Tiêu An dịu giọng dỗ dành: “Dao nhi, chờ nàng tĩnh dưỡng khỏe,  sẽ đến đón nàng về.”
 
Bất lực, ả   đến ngất lịm,   đưa lên xe ngựa, hướng về Giang Nam.
 
19.
Thời gian trôi thật nhanh.
 
Ban đầu, Tiêu An vẫn thường nhờ Thôi thị hỏi thăm tin tức Lưu Mộ Dao.  dần dần,    thưa thớt. Toàn bộ tâm trí  đều đặt nơi  .
 
Mẹ  bắt đầu  dấu vết tuổi tác: khóe mắt hằn nếp nhăn, nhan sắc dần phai.  tài nghệ nấu ăn vẫn tuyệt vời như xưa.
 
Món  mê nhất vẫn là canh dê  nấu. Chỉ cần vài ngày  uống,  liền nhớ nhung khôn xiết.
 
Một , khi  bưng canh đến, Tiêu An khẽ vuốt tóc bà, cảm thán: “Lan Phúc, nàng   tóc bạc .”
 
Mẹ chỉ mỉm ,  . Thực  tóc bà  bạc từ lâu. Đêm cha  chết, bà chỉ  một đêm  bạc trắng cả đầu.
 
Khi gặp Tiêu An, mái tóc xanh đen  chỉ là nhuộm từ mỡ gỗ mun mà thôi.
 
Bụng  ngày một lớn. Thái y dặn,  thể cùng Tiêu An phòng sự nữa.
 
Trong đêm dài tĩnh mịch, ánh mắt   rơi xuống  . Khi    mười ba tuổi. Thân hình như mầm non  vươn, dần dần rời bỏ nét trẻ con, bước  độ tuổi trăng tròn.
 
Tiêu An thường tới viện của . Ban đầu  kể chuyện hai nàng công chúa Nga Hoàng – Nữ Anh,    đến hai hoàng hậu nhà Chu. Ý tứ chẳng ngoài chuyện: chị em cùng hầu một chồng.
 
Mẹ vẫn nở nụ  dịu dàng như xưa: “E rằng  chẳng  phúc .”
 
Tiêu An ôm lấy bà, trầm giọng: “Sao  ? Nàng và A Ninh đều là   phúc.”
 
Hắn  hiểu. Người   phúc thực  chính là .
 
Bởi vì —   quyết sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t .