An Vương phủ.
 
“Cái gì,  tra  !” An Vương thịnh nộ giận đến mức đập chén  xuống đất.
 
“Thuộc hạ đáng c.h.ế.t, xin Vương gia trách phạt.” Các ám vệ quỳ rạp  đất.
 
“Vương gia, e rằng  kẻ cố ý xóa bỏ tin tức về Vân Tịch huyện chúa đó.”
 
“Ta đương nhiên .  một hoàng thương nhỏ bé   thể gây  sự chú ý lớn đến ? Ta  tin lão Tứ  là  hành động theo cảm tính. Gần đây lão Tứ và lão Thất thường xuyên xuất hiện ở phủ Lâm Vân Tịch, bảo bản vương   thể yên lòng  chứ.”
 
“Những   phái  giám sát bên đó về báo cáo thế nào?”
 
“Bẩm Vương gia, nội viện canh phòng nghiêm ngặt, chúng thuộc hạ căn bản  thể tiến . Theo ám vệ bên ngoài báo ,  phát hiện điều gì đặc biệt.”
 
“Một phủ Lâm nhỏ bé mà canh phòng  nghiêm ngặt đến thế ? Lâm Vân Tịch  tuyệt đối  đơn giản như vẻ bề ngoài. Xem  bản vương cũng  đích   gặp một chuyến mới .” An Vương nheo đôi mắt nguy hiểm .
 
Ngày thứ ba, An Vương phái  đến phủ Lâm  đặt  lưu ly,  rằng vì sự đặc biệt nên mong  Vân Tịch huyện chúa đích   chuyện.
 
“Cô nương,  thể , An Vương  tuyệt đối  ý đồ .” Tiểu Cửu  với Tiểu Tịch.
 
“Ta  An Vương mục đích bất thuần, nhưng chúng   lý do gì để từ chối chứ? Chúng  mở cửa  ăn,  nghĩ đến việc đối mặt với đủ loại , bao gồm cả An Vương. Yên tâm  Tiểu Cửu,   dám  gì , chẳng qua chỉ  thăm dò một chút thôi.”
 
Tiểu Tịch dẫn Tiểu Cửu đến An Vương phủ. Đến cửa, nàng đưa  mời,  thị vệ   truyền tin. Một lát    đến mời Tiểu Tịch  yến khách sảnh đợi, nhưng  yêu cầu Tiểu Cửu chờ ở tiền sảnh. Tiểu Cửu  định  gì đó, Tiểu Tịch nhẹ nhàng ấn tay nàng ngầm ý bảo nàng cứ bình tĩnh. An Vương phủ  lớn, Tiểu Tịch  theo tùy tùng  mà  hề liếc ngang ngó dọc.
 
Đến yến khách sảnh,  nha  mang  nóng lên. Đợi một lát, giọng  của An Vương truyền đến: “Vân Tịch huyện chúa  chờ lâu .”
 
Tiểu Tịch  dậy khỏi ghế, hành lễ: “Tham kiến An Vương điện hạ.”
 
“Vân Tịch huyện chúa xin mời  dậy. Hôm nay phiền Vân Tịch đến đây, thật là mạo .”
 
“An Vương điện hạ, Vân Tịch chỉ là một thương nhân, điện hạ  cần đa lễ. Người xuất tiền, dân nữ xuất sức,   gì   cả. Không  An Vương cần loại lưu ly như thế nào,  thể  cho dân nữ  ?”
 
“Không vội, Vân Tịch cứ uống một ngụm  nóng  ấm  . Đối với bản vương  cần khách sáo, ngươi giao hảo với Hiên Vương,  là nhị ca của , theo lý mà  ngươi cũng nên gọi một tiếng nhị ca.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-my-thuc-ta-mang-ca-nha-cung-phat-tai/chuong-123.html.]
“Dân nữ  dám.” Tiểu Tịch cúi đầu  dám  An Vương.
 
“Thôi  . Bản vương  một bằng hữu  tháng  sinh thần, bản vương  tặng  một món quà sinh thần độc đáo. Hiện nay trong kinh thành, thứ  thể gọi là độc đáo chắc chắn  là lưu ly của Vân Tịch cô nương , vì thế mới mạo  mời ngươi đến.”
 
“Vậy xin hỏi An Vương điện hạ, bằng hữu của  là nam  nữ, tuổi tác  bao nhiêu,  sở thích đặc biệt nào ?”
 
“Là nam giới, tuổi tác tầm bằng , cũng   sở thích đặc biệt gì. Bình thường thì thích sưu tầm thư pháp và tranh vẽ, nhưng những năm  đều tặng thư pháp và tranh vẽ , nên  tặng thứ gì đó khác biệt.”
 
“An Vương điện hạ, thế  ,  trở về sẽ vẽ vài mẫu thiết kế cho  xem qua. Nếu  thấy thích hợp,  sẽ tiến hành đặt ,  thấy ?”
 
“Như   ,  phiền Vân Tịch cô nương .”
 
“An Vương điện hạ khách khí .”
 
An Vương rót đầy chén  cho Tiểu Tịch. “Không  Vân Tịch cô nương  thế nào mà quen  tứ  của bản vương ? Bản vương thấy tứ  dường như  để tâm đến cô nương.”
 
“An Vương điện hạ  đùa , dân nữ cũng chỉ là cơ duyên ngẫu nhiên mới quen  Hiên Vương điện hạ. Hiên Vương điện hạ thương xót dân nữ, nên mới tiến cử lưu ly của dân nữ  cung, nhờ đó mới   hoàng ân mênh mông, dân nữ đối với Hiên Vương và hoàng gia đều vô cùng cảm kích.”
 
“Vân Tịch cô nương là   tài hoa,    chuyện gì cứ đến tìm bản vương,  thể giúp  bản vương nhất định sẽ  từ chối.”
 
Hạt Dẻ Nhỏ
Tiểu Tịch  dậy hành lễ: “Dân nữ đa tạ An Vương điện hạ.” Khi Tiểu Tịch  dậy, An Vương ngửi thấy hương thơm thoang thoảng   Tiểu Tịch, quả là một mỹ nhân kỳ diệu, nghiêng nước nghiêng thành nhưng  cứ  tự tay kiếm tiền, đoan trang, khéo léo, tiến thoái  chừng mực, thảo nào lão Tứ  để tâm.
 
“An Vương điện hạ, dân nữ xin phép   phiền An Vương điện hạ nữa, xin cáo lui .”
 
“Được,  , tiễn Vân Tịch huyện chúa.”
 
Có nha  tiến đến tiễn Tiểu Tịch  khỏi Vương phủ. Tiểu Cửu theo nha   ngoài, thật lòng mà , nếu để Tiểu Tịch tự , nàng chắc chắn sẽ lạc đường mất.
 
Ra đến cửa, từ xa  thấy Tiểu Cửu đang lo lắng chờ đợi. Nhìn thấy Tiểu Tịch  , Tiểu Cửu nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiểu Tịch: “Cô nương.”
 
Tiểu Tịch nắm lấy tay Tiểu Cửu: “Lạnh ? Chúng  về nhà  .”
 
“Vâng cô nương, chúng  về nhà thôi.”