Tiểu Tịch  miếng xà bông rửa mặt trong tay, nghĩ đến những bánh xà phòng hoa thơm ngát, xinh  ở hiện đại, cảm thấy vô cùng nhớ nhung. Dù  bây giờ cũng chẳng  việc gì, nàng  thể thử xem     .
 
Tiểu Tịch bảo Ý Liễu  giúp nàng tìm một ít hoa tươi, nếu   hoa tươi thì hoa khô cũng , mùi càng nồng càng ,   bảo nhà bếp giúp giữ  một ít mỡ heo, lá lách heo và những thứ tương tự.
 
Buổi sáng mùa hè,  gì dễ chịu hơn việc   giàn hoa hóng gió mát, ăn đá bào.  lúc Tiểu Tịch và Tiểu Cửu đang bàn luận xem loại đá bào nào ngon thì giọng  của Duệ Vương vọng đến.
 
“Tịch tỷ tỷ, tỷ thật  hưởng thụ, mau cho  một bát.” Duệ Vương nghênh ngang  tới, Dạ Tả theo sát phía , Đỗ quản gia cũng theo gót.
 
“Duệ Vương điện hạ,    đến đây? Sao  thông báo một tiếng để tiện nghênh đón ? Bái kiến Duệ Vương điện hạ.” Tiểu Tịch và Tiểu Cửu hành lễ với Duệ Vương, trong viện còn  nha  tiểu tư, lễ nghi vẫn  chu .
 
“Là   cho bọn họ thông báo,  cho tỷ một bất ngờ.”
 
Sau khi cho hạ nhân lui xuống, mấy  đều tự nhiên hơn nhiều. Tiểu Cửu bưng đá bào tới, đưa cho Duệ Vương một bát, Dạ Tả một bát. Tiểu Tịch  với vẻ ai oán, “Tiểu Cửu,  thiên vị, của  ?”
 
“Cô nương,   ăn hai bát ,  thể ăn thêm nữa. Nếu thấy nóng, Tiểu Cửu sẽ  lấy ít băng đá đến hạ nhiệt cho ,  mang thêm một ly nước ép trái cây cho cô nương.”
 
Tiểu Cửu    lấy băng đá, “Cái Tiểu Cửu đáng ghét , chẳng  ai mới là chủ tử, hừ...” Dù  , nhưng tình cảm giữa Tiểu Tịch và Tiểu Cửu ai cũng ,  ai sẽ coi là thật.
 
“Tịch tỷ tỷ,  tỷ   nhiều băng đá đến , cứ như vô tận . Chẳng lẽ  là do tự tay tỷ  ?” Duệ Vương tò mò hỏi.
 
“Tiểu Duệ,  đoán đúng  đó, quả thật là do  tự , tỷ tỷ  thông minh ?”
 
“Thông minh, quả là thông minh.” Duệ Vương ăn mấy miếng  hết sạch, đôi mắt long lanh , “Tỷ tỷ thông minh,  còn  thêm một bát kem nữa, loại sữa chua .” Xem  bình thường Duệ Vương cũng  ít  ghé Vong Ưu Các, đến cả hương vị gì y cũng đều .
 
“Được, ở chỗ tỷ tỷ thì  cứ ăn cho .”
 
“Phi Nhứ, đến nhà bếp bảo đầu bếp  hai phần kem sữa chua mang đến.”
 
“Vâng, cô nương.” Phi Nhứ  cách đó  xa   .
Hạt Dẻ Nhỏ
 
“Tiểu Duệ hôm nay đến đây  đơn thuần chỉ là  đến chỗ  ăn chực chứ? Có chuyện gì thì cứ  thẳng với tỷ tỷ.”
 
“Tịch tỷ tỷ, hôm nay  đến đây  hai việc. Thứ nhất là Tứ ca phái   với  rằng Nhị ca dường như vẫn luôn phái  tìm kiếm  của binh công xưởng chúng . Tịch tỷ tỷ nhất định  cẩn thận vạn phần, Nhị ca  từ nhỏ  tâm tư thâm trầm, lớn lên càng thêm âm hiểm độc ác, y nhất định  lợi dụng vũ khí của chúng  để đạt  mục đích nào đó của y.”
 
“Vậy  cũng  cẩn thận một chút, đừng để lộ sơ hở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-my-thuc-ta-mang-ca-nha-cung-phat-tai/chuong-72-due-vuong-den-tham.html.]
 
“Tỷ tỷ cứ yên tâm,   từng tự   mặt, cũng  ai nghĩ sẽ là . Ta thường xuyên tiếp xúc với tỷ tỷ cũng chỉ vì dung mạo xinh  và món bánh ngọt ngon lành của tỷ tỷ mà thôi.” Tiểu Duệ chớp chớp mắt,   vẻ ngây thơ vô hại.
 
Quả nhiên hoàng gia   ai tâm tư đơn thuần, ngay cả Duệ Vương cũng là một con sói đội lốt cừu.
 
“Còn một việc nữa là gì?” Tiểu Tịch hỏi.
 
Lúc  Tiểu Cửu  trở về, bưng đến kem và nước ép trái cây. Dạ Tả thấy Tiểu Cửu thì tự nhiên đưa tay đón lấy đồ vật trong tay Tiểu Cửu.
 
Duệ Vương nghiêng đầu  Dạ Tả một cái, “Dạ thị vệ từ khi nào   ý đến ? Chẳng lẽ là xuân tâm nảy nở,  để ý đến nha đầu Tiểu Cửu?” Lời   của y  , nhưng Tiểu Cửu và Dạ Tả cả hai đều nhanh chóng đỏ mặt. Tiểu Cửu lấy cớ  việc  rời , Dạ Tả cũng tránh  thật xa.
 
Tiểu Tịch véo Duệ Vương một cái, “Đệ  như   hả,    cho hai  họ sợ kìa.”
 
“Ôi chao,  đây chẳng  sợ Dạ thị vệ  tìm  tức phụ ? Thấy Tiểu Cửu cũng  tệ, giúp y một tay thôi mà. Tỷ tỷ   , tiểu tử  từ nhỏ  để ý Tiểu Cửu , cứ tưởng   , nhưng Tiểu Cửu lớn lên hình như   nhớ y nữa.”
 
Thì  là , nàng cứ thắc mắc   cảm thấy Dạ Tả đối với Tiểu Cửu  tầm thường, Tiểu Tịch thầm nghĩ.
 
“Thôi  , việc bà mối  cứ để  lo,  đừng bận tâm nữa. Mau  xem còn  việc gì.”
 
“Còn một việc nữa cũng là Tứ ca nhờ  đến tìm tỷ. Chẳng  Hoàng Nãi nãi  bệnh  lâu  ? Nay đại bệnh mới khỏi nhưng  chẳng  chút khẩu vị nào, luôn miệng  món ăn của Ngự thiện phòng  hợp khẩu vị. Tịch tỷ tỷ chẳng  là tiểu thần bếp ? Tứ ca phía   quá nhiều tai mắt,  tiện đến gặp tỷ, nên mới nhờ  đến hỏi xem, liệu  thể  phiền tỷ tỷ  vài món khai vị cho Hoàng Nãi nãi ?”
 
“Đương nhiên  thể , phiền hà gì chứ. Tiểu Duệ, Hoàng Nãi nãi của  bình thường  món nào yêu thích ? Khẩu vị là thanh đạm  đậm đà?”
 
“Hoàng Nãi nãi của  năm xưa lớn lên  lưng ngựa, nên  giống những tiểu thư khuê các bình thường, khẩu vị của  thiên về đậm đà,   kiêng kỵ đặc biệt nào cả.”
 
“Vậy   , Tiểu Duệ cần khi nào?”
 
“Tỷ tỷ, nếu  thể đương nhiên là càng sớm càng . Hoàng Nãi nãi đối xử với Tứ ca và  cực kỳ , chúng  cũng  lo lắng.”
 
Tiểu Tịch  đồng hồ cát, “Không thành vấn đề, Tiểu Duệ  thể  nghỉ ngơi một lát, bữa trưa chắc chắn sẽ  chậm trễ.”
 
“Tiểu Duệ đa tạ tỷ tỷ.” Lời cảm tạ  là chân thành.
 
“Tạ gì chứ, tỷ tỷ  đây.”