nương con trò chuyện.
 
 như Tiểu Tịch dự đoán, Nãi nãi, nương và Tẩu tẩu khá thích món thanh chưng sư tử đầu và sườn xào chua ngọt, còn Lâm lão gia và cha thì  tấm tắc khen món thủy chử ngư, ăn đến toát mồ hôi vẫn  ngừng gắp. Những  thích ăn thủy chử ngư đều như  cả.
 
“Nha đầu , món  tên gì ,   mà  ,     một cọng xương nào thế?” Lâm lão gia mở miệng hỏi, đây là  đầu tiên ông ăn món .
 
“Lâm lão gia, món  gọi là thủy chử ngư, là lấy phần thịt cá  nhiều thịt nhất, bỏ xương  thái thành lát mỏng. Tuy nhiên vẫn  cẩn thận một chút, nhỡ  còn sót xương.”
 
Lâm lão gia cũng chẳng buồn  nhiều nữa, bởi vì ông phát hiện Tên tiểu tử Vân Tiêu  gắp thức ăn quá nhanh, ông mà  ăn thì sẽ hết mất, thế là cũng nhập hội gắp thức ăn.
 
Nhìn   ăn uống vui vẻ,  hiểu  Tiểu Tịch  chợt nhớ đến A Hiên. Mấy năm nay nàng và A Hiên gặp  chỉ đếm  đầu ngón tay,  nhiều món nàng    đều   nếm thử. Đợi  chuyện  định, nàng sẽ mỗi ngày  cho ca ca A Hiên một món ăn ngon, để   mãi mãi  bao giờ chán. Nàng tin rằng ngày đó sẽ  còn xa nữa.
 
Lâm lão gia và Đại Tráng  uống rượu  trò chuyện. Lâm lão gia : “Thật chẳng hiểu  nha đầu   thông minh đến thế, cái đầu nhỏ đó dường như chứa đựng vô vàn điều.”
 
“ , Lâm thúc,  sợ  chê , cũng  sợ hai đứa lang nhi  trách móc, Tiểu Tịch nhà  chính là thông minh. Nếu   nha đầu ,  lẽ đến giờ chúng  vẫn   ăn no, càng đừng  gì đến đại viện, đến quán lẩu. Đôi khi  nghĩ, Lâm Đại Tráng  kiếp  chắc chắn   chuyện , nên kiếp  trời mới ban cho  một tiểu tiên nữ  nữ nhi, nếu  thì  nữ nhi   thông minh tài giỏi đến .”
 
“Không sai,  sai!” Vân Tiêu vội vàng chen  : “Ta  từng thấy ai  thông minh  tài giỏi   xinh  như tiểu  cả.”
 
May mà đây là ở nhà , nếu  Tiểu Tịch thật  tìm một cái lỗ mà chui xuống. Sao mà ai nấy cũng biến thành "tiểu mê " của nàng thế ? Nàng cũng   gì đặc biệt lắm, chẳng qua là nấu ăn giỏi một chút, với   một vài chuyện ở hiện đại  bình thường nhưng ở triều đại    ai  đến. Thật  nàng cũng coi như là gian lận, chiếm  tiện nghi của văn minh hiện đại. Bởi , đối mặt với những lời khen ngợi  hề giấu giếm của mấy , Tiểu Tịch  chút  hổ.
 
Dùng bữa tối xong, Vân Tiêu tính tình  chịu  yên, liền dẫn lão gia Lâm cũng  rảnh rỗi lên núi. Đại Tráng uống  nhiều, đầu óc choáng váng nên   nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-my-thuc-ta-mang-ca-nha-cung-phat-tai/chuong-97.html.]
 
Đại ca và tẩu tử  đến xưởng xem xét, buổi sáng vẫn còn việc   thành.
 
Tiểu Tịch cùng nương  trong sân phơi nắng, nàng hỏi: “Nương, khi nào chúng   thăm ngoại Ngoại bà công? Dạo   thể họ  khỏe ?”
 
“Được, ngoại Ngoại bà công  thể vẫn cường tráng,   bệnh nặng gì, chỉ là mùa đông  đau chân, bệnh cũ .  con   e là  gặp  họ . Biểu ca Thành Kim của con mở một tiệm tạp hóa ở huyện lân cận, công việc  ăn cũng  tệ. Thế là mấy bữa  cứ khăng khăng mời cữu cữu, cữu mẫu, ngoại Ngoại bà công đến ở một thời gian. Họ cũng  xem biểu ca Thành Kim của con sống  , nên  cùng   .”
 
“Biểu ca Thành Kim của  thật sự  giỏi, chỉ là  chút tiếc nuối khi  gặp  ngoại Ngoại bà công. Đợi    trở về nhất định sẽ  thăm họ.”
 
“Tiểu Tịch, con  thật với nương, con với A Hiên rốt cuộc   ?”
 
“Nương, chúng  vẫn luôn cố gắng vì đối phương. Hiện giờ  triều  một  thế lực  , A Hiên ca     liên lụy, vẫn luôn âm thầm bảo vệ . Những ngày tháng  sẽ  kéo dài bao lâu nữa,  khi tiêu diệt thế lực , chúng  sẽ cùng  trở về thăm nương.”
 
“Tiểu Tịch, nương vẫn giữ lời đó,   con đại phú đại quý, chỉ  con  một cuộc sống giản dị, hạnh phúc.”
 
“Đa tạ nương, nhưng   rõ ràng suy nghĩ trong lòng . Tấm lòng của   nhỏ, chỉ  thể chứa đựng một  A Hiên ca, cho nên dù khó khăn đến mấy  cũng sẽ cố gắng tranh đấu,  sẽ  từ bỏ. Hạnh phúc  do chính  tranh đấu mới  .”
Hạt Dẻ Nhỏ
 
“Nương  con là một hài tử  chủ kiến, nương cũng   nhiều. Con ở bên ngoài  tự chăm sóc bản  thật , chú ý an .”
 
“Nương cứ yên tâm ,  là   chịu  khổ cực nhất. Nương  thấy  chẳng  gì ,  ngoài còn  dẫn theo nha  và thị vệ. Cho nên nương  cần lo lắng cho , nương và cha bình an vô sự là  yên tâm .”