Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:39:50
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không cần tiền, cần tiền, đều là đồ nhà , đáng tiền gì, Tiêu đại gia thích là .”
Tiêu Đại Lang liền “ừ” một tiếng, tự xách giỏ tre : “Thôi , ở huyện thành gặp chuyện gì khó khăn cứ tìm . Con phố đều do che chở, nhận tiền của các ngươi, tự nhiên sẽ bảo vệ các ngươi bình an.”
Chu Nhị Lang tự nhiên là liên tục cảm ơn, cung kính tiễn họ thở phào nhẹ nhõm.
Chủ quầy bên cạnh đợi họ xa mới ghé qua : “Ta Chu Nhị, ngươi cũng thật hào phóng, cái giỏ đậu hũ đó, cộng thêm cái giỏ tre, đều sáu văn ?”
Chu Nhị Lang liền sờ túi, hôm nay khỏi cửa cũng chỉ mang theo mười lăm văn tiền, tính cả phí thành, tương đương với hôm nay kiếm một văn tiền, ngược còn tiêu gần hết tiền.
Hắn khổ : “Ta thà tặng quà còn hơn là đưa tiền mặt.”
Chủ quầy : “Ngươi đừng như , bây giờ tiền còn giá trị lắm .”
Chu Nhị Lang nhíu mày, hỏi: “Ý là ?”
“Ngươi mới thành , giá lương thực ở tiệm lương thực tăng điên cuồng .” Người đó , “Bây giờ một đấu gạo tăng lên 30 văn.”
Mắt Chu Nhị Lang gần như trợn trừng , Mãn Bảo cũng khỏi “a” một tiếng, cuối cùng thể giả vờ ngoan ngoãn nữa, từ lưng Nhị ca thò đầu hỏi: “Vậy đậu tăng giá ạ?”
“Đậu ? Tăng, nhưng tăng quá đáng như , bây giờ hình như là mười hai văn một đấu,” chủ quầy liếc đám đổ xô mua đồ, hạ giọng , “ đoán còn tăng nữa, thế nên nếu nhà các ngươi lương thực, đừng dễ dàng bán cho thương lái, cứ giữ thêm một chút, chừng thể bán giá cao hơn.”
Trong mắt Chu Nhị Lang bừng lên tia sáng, đồng thời đau lòng thôi. Sau vụ thu hoạch năm ngoái, nhà họ bán một lô lương thực, nếu lúc đó giữ , đến bây giờ ít nhất thể kiếm gấp đôi còn nhiều hơn…
Trong mắt Mãn Bảo cũng bừng lên tia sáng, liếc đậu hũ nhà , liền lay vai Nhị ca, ghé tai thấp giọng : “Nhị ca, đậu hũ của chúng tăng giá.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Chu Nhị Lang cũng nhanh hồn , liếc đậu hũ của họ, con phố dần đông hơn.
Anh cẩn thận quan sát gương mặt, trang phục và biểu cảm của họ, nhanh liền phát hiện nhiều gương mặt lạ.
Cũng đúng thôi, huyện La Giang chỉ bấy nhiêu, mấy thôn xung quanh cũng chỉ bấy nhiêu, những đến dạo phố , Chu Nhị Lang phần lớn đều gặp qua.
Anh nhớ giỏi, tuy bằng Mãn Bảo gặp qua là quên, nhưng gặp nhiều cũng thể nhớ , ít nhất cũng cảm thấy quen mặt.
Mà bây giờ đường đang chọn đồ, một bộ phận khách hàng đáng kể quen .
Anh ho nhẹ một tiếng, xách Mãn Bảo quầy hàng , hạ giọng : “Muội đừng động đậy, Lão Lục, trông bọn nó ở đây, dạo một vòng.”
Chuyện tăng giá dĩ nhiên thể tăng là tăng, chắc chắn xem qua giá cả thị trường của khác mới .
Việc tìm hiểu giá cả của đối phương, Chu Nhị Lang thường . Anh ho nhẹ một tiếng, chắp tay lưng thong thả dạo phố.
Chu Lục Lang liền xổm quầy hàng, bảo Đại Nha bắt đầu quấn hoa giỏ tre nhỏ. Mãn Bảo thì phụ trách lấy kẹo từ trong túi vải bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-255.html.]
Anh chằm chằm bóng dáng Nhị ca, hỏi Mãn Bảo: “Muội xem Nhị ca ?”
“Đi hỏi giá chứ ,” Mãn Bảo quen thuộc , “Em thấy cần hỏi, dù cả con phố chỉ nhà chúng bán đậu hũ, sẽ cao thấp gì .”
Lời là , Chu Nhị Lang vẫn dạo từ cuối phố đến đầu phố, hỏi giá của phần lớn các quầy hàng, tiện thể còn quan sát tình hình buôn bán của .
Sau đó liền vẻ mặt hưng phấn trở về.
Anh : “Đồ tre tăng giá, nhưng phàm là đồ ăn đều tăng, rau xanh nọ cũng đều tăng giá. Ta thấy buôn bán của họ cũng tệ, hôm nay bán thử xem , nếu , ngày mai sẽ mang đồ tre đến nữa, chúng chuyên bán rau xanh.”
Mãn Bảo liền : “Rau xanh nhà chúng cũng nhiều.”
Tuy vườn rau ngập, nhưng vì mưa quá nhiều, nhiều rau thối rễ.
Chu Nhị Lang an ủi cô bé: “Không , đến lúc đó bảo đại tẩu lấy dưa muối trong nhà .”
Mãn Bảo: … Không ăn dưa muối, ăn đồ tươi.
Chu Lục Lang, Đại Đầu và Đại Nha đều khỏi về phía Chu Nhị Lang.
Chu Nhị Lang trực tiếp duỗi tay sắp xếp đầu họ, : “Đừng , trong nhà thiếu tiền, chúng nắm lấy cơ hội tiết kiệm thêm một ít tiền.”
Mãn Bảo cảm thấy trời đất bao la ăn là lớn nhất, thế là : “Đại tỷ vội đòi tiền.”
“Không là còn nợ đại tỷ, là thu thuế,” Chu Nhị Lang hạ giọng , “Cha hai ngày tính , dù cho tiếp theo ông trời thương, mưa thuận gió hòa cho đến khi thu hoạch, lương thực nhà chỉ sợ cũng đủ cho chúng ăn, thu thuế thì ?”
Cũng chính là Mãn Bảo là chữ, những chuyện cũng đều hiểu, Chu Nhị Lang mới thể giải thích cho cô bé. Nếu đổi một đứa trẻ khác, sẽ nhiều , trực tiếp dùng vũ lực trấn áp là .
Xem kìa, Đại Đầu và Đại Nha vẻ mặt ngơ ngác, hiển nhiên nửa hiểu nửa , còn Chu Lục Lang cũng hiểu, liền ưu sầu thở dài một , hỏi: “Vậy Nhị ca còn huyện nha ?”
Chu Nhị Lang do dự.
Đại Nha liền lén lút huých Mãn Bảo một cái.
Mãn Bảo lập tức quẳng những chuyện linh tinh về thu thuế, mắt sáng ngời Chu Nhị Lang: “Nhị ca, là ở đây chờ chúng em . Huynh xem, đường chỉ đông hơn một chút, thực cũng loạn. Chúng em tự là .”
Chu Nhị Lang thấy ánh sáng trong mắt cô bé, mặt chút thương tâm: “Mãn Bảo, ghét bỏ Nhị ca đến thế ?”
“Không , , em ghét bỏ Nhị ca. Em chỉ cảm thấy thể lỡ việc Nhị ca kiếm tiền lớn.”
Chu Lục Lang, Đại Đầu và Đại Nha đồng thời gật đầu lia lịa, đáp: “!”
Chu Nhị Lang liếc những vị khách qua đường, do dự một chút : “Thôi , Lão Lục, trông chừng bọn nó, tay nắm tay, lạc. Còn nữa, đừng gây sự với ai, nếu cẩn thận phiền phức, thể nhường thì nhường, nhịn nhất thời chi khí, cần gây gổ đ.á.n.h . Thật sự thì gọi sai dịch, hiểu ?”