Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:39:51
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hiểu!”

 

Chu Lục Lang lập tức đeo cái sọt đựng giỏ tre nhỏ lên, Đại Đầu giành lấy đeo cái sọt đựng hoa, Đại Nha thì xách theo giỏ hoa mà cô mới đan xong, Mãn Bảo cũng giật lấy hai cái, đó bốn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Chu Nhị Lang.

 

Chu Nhị Lang xem họ như cá thả khỏi lưới, vui vẻ vẫy đuôi, “xoẹt xoẹt” hai cái liền biến mất.

 

Anh khỏi lắc đầu. Chủ quầy bên cạnh hiển nhiên cũng thấy, hơn nữa và mấy đứa trẻ , đặc biệt là Chu Lục Lang, cũng quen mặt, thấy : “Trẻ con nhà các ngươi cũng thật lanh lợi.”

 

Chu Nhị Lang khiêm tốn mắng: “Lanh lợi cái gì, chỉ là ham chơi thôi. bây giờ huyện thành đông như , nào dám để chúng ngoài lượn lờ, mang chúng đến nữa.”

 

“Trên chúng mang tiền thì ,” chủ quầy , “Bây giờ trong thành trộm tiền, cướp lương thực , nhưng bắt trẻ con thì thật sự .”

 

Chủ quầy : “Bây giờ trẻ con giá trị, ở bên ngoài, một bao 60 cân kê là thể mua một đứa bé gái bảy tám tuổi, nhỏ hơn một chút, cho hai mươi cân cũng thể mua .”

 

Chu Nhị Lang trợn mắt há mồm: “Chuyện , nghiêm trọng đến ?”

 

Anh trái , nhỏ giọng : “Chứ nữa, một , chuyên bán đồ ăn đường quan. Nghe ông , vùng Ích Châu đó đều nước cuốn trôi, đừng là lương thực, ngay cả nhà cửa cũng còn, ít nước cuốn , thoáng chốc là còn bóng dáng. Ngươi nghĩ xem, ngay cả nhà cửa cũng còn, huống chi là lương thực, ít chạy chỉ một bộ quần áo, ngay cả giày cũng .”

 

Sắc mặt Chu Nhị Lang trắng bệch.

 

Chủ quầy thở dài: “Ngươi xem cảnh tượng , giống như đại hạn năm Đại Đức thứ mười một ? May mà lũ lụt chỗ chúng đặc biệt nghiêm trọng, tuy thu hoạch đồng ruộng chắc chắn , nhưng ít cũng chút thu hoạch, giống như năm Đại Đức thứ mười một…”

 

Mắt Chu Nhị Lang tối sầm , cảm thấy giọng của chủ quầy ngày càng mơ hồ, nhưng cố tình : “Lúc đó chỗ chúng mới thảm, trai và chị gái của đều c.h.ế.t đói lúc đó, nhà chỉ còn một … Chu Nhị, ngươi , sắc mặt trắng bệch thế?”

 

Chu Nhị Lang vịn tường vững, gượng một tiếng : “Không , thể là do nắng.”

 

Mãn Bảo và các bạn thẳng đến huyện nha mà mang theo giỏ hoa đến con phố mà họ thường bán. kỳ lạ, những đứa trẻ thường xuyên chơi đùa ở đây đều thấy .

 

Chu Lục Lang quanh, liền tìm một bán hàng rong trông hiền lành, quen mặt để hỏi chuyện.

 

Chủ quán cũng ấn tượng với Chu Lục Lang. Thật sự là mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ, kinh doanh độc quyền, khác hẳn với họ. Con phố chỉ bấy nhiêu , nhớ cũng khó.

 

Biết họ tìm trẻ con, ông liền : “Bây giờ nhà nào dám để con cái ngoài chạy lung tung chứ, các cháu thấy ngay cả bán kẹo hồ lô cũng quán ?”

 

Liếc những giỏ hoa trong tay họ, ông : “Bây giờ đồ ăn vặt còn khó bán, huống chi là những thứ ăn mặc của các cháu. Ta thấy càng khó bán, chẳng bằng tiết kiệm thời gian đồng cỏ còn hơn.”

 

Chu Lục Lang tin. Phải giỏ hoa của họ chỉ mà bên trong còn kẹo ngon, đây vẫn luôn là lý do giỏ hoa của họ ưa chuộng hơn.

 

bán hết, ba bốn cái chắc cũng bán chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-256.html.]

Ít nhất cũng kiếm tiền ăn trưa.

 

Thế nên bốn , cứ xách giỏ hoa dọc theo con phố, thấy trẻ con liền cất cao giọng rao hàng. Mãn Bảo còn cố ý xách giỏ hoa chạy qua mặt , nhưng dù trẻ con nhà mắt trông mong , lớn bỏ tiền mua.

 

Đến khi họ hết con phố, đến tận huyện nha mà vẫn bán một cái giỏ hoa nào.

 

Bốn ngơ ngác, Đại Nha : “Chắc là thật sự bán , em xem đường, hàng ăn vặt cũng ế ẩm lắm.”

 

Đại Đầu : “Chắc chắn là vì mưa lớn, nhà họ cũng tiền.”

 

Chu Lục Lang liền giỏ hoa trong tay hỏi: “Vậy bây giờ, chúng nhiều giỏ hoa lắm.”

 

Quan trọng là giỏ tre thể mang về, nhưng hoa để qua đêm .

 

Hơn nữa thật, nhà họ thiếu nhất chính là đồ tre, những cái giỏ tre nhỏ mang về nhà còn thấy tốn sức.

 

Chu Lục Lang xịu vai, xem năm nay việc kinh doanh giỏ hoa .

 

Mãn Bảo cũng thở dài một , : “Nếu bán , thì mang tặng .”

 

“Tặng ai?”

 

“Lát nữa chúng tìm những chị gái luôn mua nhiều kẹo của chúng , tặng hết cho họ .”

 

Đại Nha ý kiến. Chu Lục Lang nghĩ nghĩ, cảm thấy mang về còn tốn chỗ cất, thì cứ tặng .

 

Thế là bốn quen đường đến huyện nha, gõ cửa.

 

Người gác cổng thấy họ liền : “Thiên Trung, đoán các cháu sắp đến, hôm nay quả nhiên đến . Chờ xem, báo một tiếng.”

 

Phó Văn Vân nhanh xách váy chạy , cô kéo Mãn Bảo trong sân chuyện: “Nhà ngươi chứ? Ta bảo Thu Nguyệt đường tìm các của ngươi, kết quả bán hàng , nhà các ngươi mấy ngày nay đến.”

 

“Nhà , nhưng trời mưa, đường núi khó ,” Mãn Bảo , “Có một đoạn sạt lở, nhiều nước từ núi đổ xuống, trực tiếp chặn đường. Dân làng của chúng và làng Ngũ Lý mất hai ngày mới dọn dẹp xong.”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Phó Văn Vân líu lưỡi: “Vậy chẳng nguy hiểm ?”

 

Mãn Bảo liên tục gật đầu, kể cho cô chuyện nhà hàng xóm sập. Phó Văn Vân tuy cha kể ít chuyện như , nhưng luôn cảm thấy xa vời. Bây giờ Mãn Bảo , nhà hàng xóm của cô bé chỉ cần một chân là thể đá sập nhà, lúc mới cảm thấy những chuyện như hóa cũng gần .

 

Mãn Bảo kể cho cô nhiều chuyện trong thôn, Phó Văn Vân liền kể cho cô những chuyện trong thôn mà cô , và một tin đồn chỉ những trong quan trường mới .

 

 

Loading...