Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:46:44
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hảo, cái ai hâm mộ Bạch Thiện, đại gia ngược cảm thấy hảo đáng thương.
Mãn Bảo chút lo lắng, Lưu nãi nãi thế nào.
Cho nên giữa trưa một hạ học, nàng liền đem bút ký bế lên, chạy tới cùng tiểu Tiền thị một tiếng, nhanh chân liền hướng Bạch gia chạy.
Tiểu Tiền thị đang ở cấp bọn học sinh múc cơm, truy kịp thời, chỉ tới kịp hô một câu, “Ăn cơm nha.”
Mãn Bảo hô: “Ta trong chốc lát trở về ăn.”
Mãn Bảo chạy đến Bạch gia, gõ mở cửa, nhanh như chớp chạy tới hậu viện, hạ nhân lúc mới nhớ chính quên dặn dò, vội vàng đuổi theo : “Tiểu nương tử, lão phu nhân cùng tiểu công tử đều ở nhà, ở cách vách đường lão gia gia .”
Mãn Bảo tò mò, “Lưu nãi nãi sinh bệnh ? Như thế nào ở nhà nghỉ ngơi?”
Sinh bệnh ?
Hắn cảm thấy hôm nay lão thái thái cửa khi khí sắc vẫn là thực tồi nha.
Mãn Bảo ngơ ngác sang nhà Bạch lão gia bên cạnh.
Người hầu nhà Bạch lão gia cũng quen thuộc với Mãn Bảo. Nghe cô bé đến tìm thiếu gia, liền cho cô bé .
Mãn Bảo chạy đến sảnh ngoài, còn đến nơi thấy tiếng chuyện bên trong. Cô bé tùy tiện tiến lên mà ghé cửa trong .
Bạch Thiện Bảo liếc mắt một cái thấy cô bé. Không còn cách nào khác, đang lưng bà nội, mà bà nội và Bạch thúc bà đang ở hàng , đối diện cửa.
Một cái đầu tròn quen thuộc thò ở cửa, chú ý cũng khó.
Bạch Thiện Bảo nháy mắt với cô bé, bảo cô bé chờ một lát, lát nữa sẽ tìm cô bé.
Mãn Bảo cũng nháy mắt để đáp lời.
Khách đến là ba đàn ông ăn mặc hoa lệ, họ đang chuyện với Bạch lão thái thái, lưng về phía Mãn Bảo. kỳ lạ, một trong họ dường như nhận điều gì đó, “xoạt” một tiếng đầu .
Cạnh cửa chẳng gì.
Mãn Bảo xổm cửa, một tay đè con mèo nhỏ lao đến va , vui vẻ ôm lòng.
Cô nha đầu đuổi theo dám đến gần, liên tục vẫy tay với cô bé.
Mãn Bảo liền ôm mèo chạy đến: “Tiểu tỷ tỷ, con mèo là của chị ?”
“Đây là của lão thái thái, đang định tắm cho nó, nhưng nó thích tắm nên chạy . Chu tiểu nương tử, con đưa nó cho ?”
“Ồ, thôi.” Mãn Bảo lưu luyến đưa con mèo cho cô. Cô nha đầu thấy cô bé thật sự thích, liền : “Tiểu nương tử thể sờ thêm một chút nữa.”
Quay đầu , ở cửa thu ánh mắt. Điều mà là, Lưu thị, đang ở hàng , cũng kín đáo thu ánh mắt.
Bạch Thiện Bảo ở đây lớn chuyện, chủ yếu là vì họ chuyện nhàm chán. Thế là cẩn thận liếc bà nội, thấy bà để ý, liền lén lút lẻn ngoài.
Lưu thị thấy nhưng gì.
Mà những vị khách ở hàng dường như cũng Bạch Thiện Bảo vì thấy nhàm chán nên mới ngoài, thế nên cũng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-276.html.]
Bạch Thiện Bảo lẻn khỏi cửa, liền thấy Mãn Bảo đang vuốt ve con mèo, lập tức chạy đến: “Sao ngươi đến đây?”
Mãn Bảo : “Thầy giáo bà nội ngươi bệnh, nên ngươi hầu bệnh học. Kết quả là ngươi lừa chúng , Lưu nãi nãi rõ ràng vẫn khỏe mạnh.”
Bạch Thiện Bảo liền : “Là bà nội tự bệnh, kết quả thúc bà cho đến tìm bà, là trong nhà khách gặp chúng , bà nội liền khỏi bệnh.”
Cậu trái , ghé tai Mãn Bảo nhỏ giọng : “Ta thấy bà nội là lười biếng, thế nên mới giả vờ bệnh.”
“Vậy tại xin nghỉ cho ngươi?”
Bạch Thiện Bảo gãi đầu: “Để cho thật hơn?”
Cậu : “Ví như , nếu giả bệnh, sẽ dùng khăn nóng đắp lên trán một chút, như sờ một cái sẽ tưởng sốt.”
“… ”
Mãn Bảo đưa vở chép bài cho , : “Này, đây là bài chép buổi sáng, thầy giáo , ngươi chỉ chép bộ bài chép, mà bài tập cũng thiếu. Ngươi xem, thầy giáo Lưu nãi nãi giả bệnh, thế nên cố ý ?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Bạch Thiện Bảo: …
“Buổi chiều ngươi về học ?”
Bạch Thiện Bảo nghĩ nghĩ, lắc đầu, liếc sảnh ngoài : “Không , bà nội dường như hứng thú với những vị khách , lát nữa thể sẽ cùng bà nội đến nhà thôn trưởng.”
“Những vị khách đó là ai ?”
“Nghe là do triều đình phái đến thống kê tình hình thiên tai, những nơi thiệt hại nghiêm trọng, triều đình sẽ thêm một phần trợ cấp, hình như là , mỗi đều , là theo hộ khẩu mà phát trợ cấp.”
Mãn Bảo “oa” một tiếng, : “Thật , nhà đến hai mươi mốt lận.”
Bạch Thiện Bảo cũng hồn : “ , nhà ngươi thể nhiều trợ cấp.”
Mãn Bảo ngo ngoe rục rịch: “Ta cùng các ngươi đến tìm thôn trưởng , nhất là thể lén một chút.”
Bạch Thiện Bảo đồng ý, nắm tay cô bé định về sảnh ngoài, kết quả họ còn , trong đại sảnh .
Lưu thị dẫn bọn cửa, : “Ta lão tỷ quá thoải mái, nếu là triều đình phía phái tới, liền mang các ngươi tìm một chút thôn trưởng .”
Cầm đầu một ánh mắt lóe, : “Vậy đa tạ lão phu nhân.”
là khăng khít nghỉ ngơi thời khắc, Mãn Bảo tinh thần tràn đầy, theo cùng .
Bạch Thiện Bảo tắc lôi kéo nàng chạy tiến đại sảnh cầm mấy khối điểm tâm, lúc mới chạy tới truy tổ mẫu bọn họ.
Hai đứa nhỏ hai tay đều là điểm tâm, một bên gặm một bên theo ở phía nhỏ, “Buổi chiều cho chúng kể chuyện xưa, ngươi thật sự học đường ?”
Bạch Thiện Bảo do dự một lát, “Ta suy xét suy xét, hỏi qua tổ mẫu.”
Mãn Bảo gật đầu.
Đoàn chạy tới thôn trưởng gia, ba tỏ vẻ bọn họ là triều đình tới , l..m t.ì.n.h hình t.a.i n.ạ.n thống kê, mà Thất Lí thôn đăng báo gặp tai hoạ nghiêm trọng, bọn họ thẩm tra đối chiếu qua liền sẽ đăng báo, đến lúc đó triều đình sẽ dựa theo đầu chia cho trợ cấp, tức, hộ tịch thượng mỗi đều thể lãnh đến trợ cấp.