Nông Gia Tiểu Phúc Nữ - Chương 820

Cập nhật lúc: 2025-12-08 10:17:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chính là phượng hoàng,” thiếu niên bên cũng sán xem, cầm đầu : “Lại còn dùng lụa , loại diều như thế chỉ nhà quyền quý mới thể , mới , các ngươi lấy từ cái cây xuống ?”

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Ba cùng gật đầu.

 

Đám thiếu niên hâm mộ vận may của họ, cùng kiểm tra một chút : “Khung xương vẫn còn đấy, lụa cũng rách, sửa sang chút là thể bay .”

 

Mãn Bảo đặc biệt thích hình vẽ , quan trọng nhất là, màu sắc tươi sáng, cực kỳ giống thật, nàng ôm nửa lòng, về phía Bạch Thiện Bảo.

 

Bạch Thiện Bảo hào phóng phất tay : “Cho đấy.”

 

Mãn Bảo hoan hô một tiếng: “Trong tay nải chúng mang theo dây dự phòng, giờ chúng nối dây luôn .”

 

“Được.”

 

Nhóm Bạch Thiện Bảo về núi, đám thiếu niên tự nhiên cũng cùng, hai nhóm chung, tuổi tác xấp xỉ, liền nhịn chuyện, Mãn Bảo hỏi : “Tên các ngươi là gì thế?”

 

“Ta tên Kỳ Giác.”

 

“Ta tên Đan Dư.”

 

...

 

“Còn các ngươi tên gì?”

 

Ba Mãn Bảo liền cũng giới thiệu bản một chút, : “Tiên sinh của chúng của các ngươi là sư , chúng với các ngươi cũng là sư nha.”

 

Kỳ Giác hừ một tiếng : “Bọn lớn tuổi hơn các ngươi.”

 

Mãn Bảo ngựa quen đường cũ : “Dựa theo thời gian nhập môn để xếp vai vế, bái năm Đại Trinh thứ 6, các ngươi nhập học khi nào?”

 

Đám thiếu niên: "..."

 

Mãn Bảo thấy liền ngay, đắc ý lên mặt: “Vậy lớn hơn các ngươi, các ngươi gọi là sư tỷ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-820.html.]

Đám thiếu niên thèm để ý đến nàng, sôi nổi rảo bước nhanh hơn.

 

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thấy thế thì vui vẻ, lập tức đuổi theo: “Các sư , thư viện các tên là gì, ở , hôm nào bọn tới tìm các chơi nhé.”

 

Đám thiếu niên tức c.h.ế.t , để ý đến ba , Đan Dư đầu suýt chút nữa co cẳng chạy biến.

 

Hai nhóm kẻ rượt đuổi về phía lưng chừng núi, đường những chỗ đất trống thả diều càng ngày càng nhiều, Mãn Bảo xách theo chiếc diều xinh trong tay, tốc độ tuy chút chậm, nhưng vẫn đuổi sát phía đám thiếu niên bắt bọn họ gọi sư tỷ.

 

“Này, !”

 

Một tiếng quát lớn vang lên, Mãn Bảo theo bản năng nghiêng đầu về phía phát âm thanh, bước chân cũng dừng đuổi theo phía .

 

“Nói ngươi đấy, thế mà còn chạy?” Một ngọn roi quất tới giữa trung, Mãn Bảo kinh ngạc nghiêng né, tránh thoát , nhưng ngọn roi Đại Cát đưa tay một cái bắt gọn.

 

Mãn Bảo nhíu mày, lúc mới về phía quất roi, là một cô gái lớn tuổi, đang cầm roi trừng mắt lạnh lùng nàng.

 

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang thấy thế, lập tức từ phía chạy , tiên Mãn Bảo, xác nhận nàng thương mới trừng mắt về phía nọ, cả giận : “Ngươi là ai, gì vô duyên vô cớ đ.á.n.h ?”

 

Đám thiếu niên thật xa cũng đầu trở .

 

Cô gái cầm roi cau mày, sắc mặt lạnh: “Các ngươi to gan thật, là ai hả?”

 

Mãn Bảo đẩy Bạch Thiện Bảo đang chắn mặt , hất cằm : “Trên mặt ngươi chữ , tự dưng hỏi là ai, bọn thần tiên, chỗ nào ?”

 

“Ngươi!” Đối phương hiển nhiên ngờ Mãn Bảo còn dám phản bác nàng , liền đưa tay giật cái đai lưng thắt bên hông.

 

Ba đứa nhà quê cùng trừng mắt nàng , vẻ mặt đầy vô tội.

 

Kỳ Giác lặng lẽ tới lưng ba , dùng giọng chỉ họ mới thì thầm: “Hoa văn bên hông là thứ chỉ hạ nhân của vương phủ Ích Châu mới ...”

 

Mãn Bảo và các bạn lúc mới hiểu, nhưng bọn họ vẫn giữ vẻ mặt vô tội đối phương, giả bộ như hiểu!

 

Hai bên im lặng giằng co một chút, đối diện thấy bọn họ dường như thực sự , cũng khả năng là giả ngu giả ngơ, liền lạnh : “Hóa là đồ nhà quê từ nơi khác đến, thảo nào quy củ của thành Ích Châu.”

 

Loading...