Mãn Bảo tiếp: “Cũng may chúng còn nhỏ, tính tình cũng , chuyện nếu gặp tính tình nóng nảy, đ.á.n.h thì bây giờ?”
Nha đầu cầm roi nghiến răng nghiến lợi, tỳ nữ xinh cũng sắc mặt cứng, nhưng thấy xung quanh đều vẻ mặt đồng tình, liền nhịn xuống, lộ nụ hùa theo: “Cô nương đúng lắm, đợi trở về, nhất định sẽ dạy dỗ nàng t.ử tế.”
Mãn Bảo liền buông tay rời .
Tỳ nữ xinh bọn họ xa, nụ mặt đổi, nhàn nhạt liếc nha đầu ném roi một cái, xoay cầm diều trở về phục mệnh.
Nha đầu ném roi rùng một cái, sắc mặt trắng bệch theo .
Các thiếu niên vẻ mặt ngạc nhiên ba Mãn Bảo, nhỏ giọng : “Các ngươi gan cũng lớn thật đấy, đó chính là của vương phủ Ích Châu.”
“Vậy thì ?” Mãn Bảo : “Chúng sai chuyện gì.”
“Ngươi các nàng như , sợ các nàng quan báo tư thù ?” Kỳ Giác : “Ích Châu vương ở thành Ích Châu dám là một tay che trời, nhưng trong thành quả thực ai vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội ông .”
“Lúc các nàng vung roi mà đ.á.n.h trúng , cũng đắc tội các nàng , thôi kệ, đắc tội thì đắc tội, cùng lắm thì về nhà là chứ gì.” Mãn Bảo nghĩ thoáng: “Ta cứ nhất thiết ở Ích Châu mới .”
Kỳ Giác gật đầu: “Kể cũng lý.”
Bạch Thiện Bảo đầu với Mãn Bảo: “Yên tâm, các nàng dám , chẳng qua chỉ là mấy hạ nhân thôi mà.”
Bạch Thiện Bảo sai, các nàng quả thực dám.
Tiểu quận chúa vương phủ Ích Châu chê sườn núi đông , cho nên sớm sai chiếm một vị trí dựng rèm trướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-gia-tieu-phuc-nu/chuong-822.html.]
Lúc nàng thấy hạ nhân cãi thất lợi , còn cho nhiều chỉ trỏ bàn tán, trong lòng vui, liền một bước mang theo về trong trướng, lúc thấy Thu Mạn cầm diều trở về, liền hừ lạnh một tiếng hỏi: “Giải quyết xong ?”
“Vâng,” Thu Mạn dám kể những lời chọc giận đó cho nàng , chỉ dâng chiếc diều lên : “Thưởng cho bọn họ hai mươi lạng bạc là đuổi .”
Tiểu quận chúa căn bản hai mươi lạng bạc đắt giá bao nhiêu, dù cũng nhiều lắm, cho nên lạnh một tiếng : “Tiện dân đúng là tiện dân, chỉ vì tiền mà thôi. Thu Diệp ?”
“Đang quỳ bên ngoài ạ.”
“Bảo nó về phủ , tự lãnh hai mươi roi, chẳng qua là lấy con diều thôi mà mất mặt núi Tê Hà.” Nàng liếc chiếc diều dâng lên, phất tay hất nó xuống đất, “Chẳng qua chỉ là cái diều ô uế, mất thì cái khác là , cứ khăng khăng tìm đến đòi, nếu đòi về thì thôi, đòi , còn mất mặt, nó nếu do mẫu cấp cho, thế nào cũng ...”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Quận chúa...”
Tiểu quận chúa lúc mới ngừng , phất tay lạnh : “Mang cái diều xuống đốt , đừng để thấy nó nữa.”
“Vâng.” Thu Mạn giao diều cho nha đầu khác mang xuống, khóe mắt liền thấy tiểu quận chúa lấy chiếc roi đặt giá bên cạnh xuống, nàng hoảng sợ, vội vàng tiến lên ngăn : “Quận chúa, tiểu thư, chuyện chẳng qua ?”
“Qua cái gì mà qua?” Tiểu quận chúa vui : “Vừa ở đó ngươi bảo xem đông, cho nên cho động thủ, hiện giờ đám đông tan, bọn họ cũng một đoạn xa , ngươi còn cho quất vài roi hả?”
“Quận chúa, nay khác xưa, ngài quên lời Vương gia dặn dò ?” Thu Mạn : “Gần đây thể quý nhân ở Ích Châu, chúng cẩn thận hành sự, diều lấy về là , hà tất chấp nhặt với một đám thiếu niên?”
Tiểu quận chúa rút tay , phát hiện rút , liền trừng mắt Thu Mạn, hỏi: “Chẳng qua chỉ là mấy tên dân nghèo, quất vài cái, ai thể khó ?”
“Quận chúa, bọn họ chắc là dân nghèo, xem cách ăn mặc của họ, trông giống như học, mấy ngày nay đúng là ngày thi Phủ học, lẽ là do thí sinh tới dự thi mang theo, tùy tiện kết thù luôn là .”