Mái tóc dài như lụa buông xuống, giọng  trong trẻo vang lên lanh lảnh.
Khung cảnh trở nên im lặng như tờ, tất cả   như  điểm huyệt, trân trối  nàng  chớp mắt.
Hồi lâu , phu tử của Đông Nghĩa thư viện mới đột nhiên  hồn, lắc mạnh đầu, ngón tay chỉ  Cố Vân Đông: “Ngươi, ngươi là nữ tử?”
“Sao,  chỉ mù, mà tròng mắt cũng lệch   ?”
Một học trò phía  phu tử  nhịn  kêu lên: “Đã là nữ tử tại   giả trai?”
“Ta thích,  vui, liên quan gì đến các , đúng là rỗi !” Cố Vân Đông liếc xéo  một cái, hừ lạnh .
Phu tử  suýt nữa  tức đến ngã ngửa, cả khuôn mặt đỏ bừng: “Không  thể thống gì, quả thực   thể thống gì! Không chỉ giả trai mà còn ăn  thô tục, đúng là  nhục văn nhã.”
“Văn nhã cái quỷ gì.” Cố Vân Đông tiến lên hai bước, đến gần vị phu tử ,  lạnh hai tiếng.
“Ông đường đường là  dạy học của Đông Nghĩa thư viện,  lo dạy dỗ học trò,  dẫn họ đến tận cửa nhà   gây sự, hùng hổ doạ ,    thế là  nhục văn nhã?”
“Miệng thì   chấp nhặt với đàn bà, tay   trò bại hoại danh tiết   ngay  mặt con trẻ,  các    thế là  nhục văn nhã?”
“Phu nhân     phu quân   nhà, các  cố tình  tin, cứ   ầm ĩ ngoài đường, gây ách tắc giao thông, ảnh hưởng đến  khác,    thế là  nhục văn nhã?”
Cố Vân Đông liên tục áp sát, giọng   giòn giã  sắc bén, khiến vị phu tử và mấy học trò   sức chống đỡ, chỉ  thể  trừng mắt  lùi .
“Các  còn tự xưng là   sách, nhưng  hại Tần phu nhân suýt ngã mà một lời xin  cũng  , ngược  còn chỉ trỏ,  năng xằng bậy với  là   tay giúp đỡ. Sách của các  đều   bụng chó hết  ? Loại    tôn trọng  khác,   lễ nghĩa như các   gọi là   sách, mà nên gọi là văn - nhã - bại - hoại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-170-khau-chien-voi-dam-thu-sinh.html.]
“Ngươi…” Phu tử  mắng đến   nên lời.
“Ta cái gì? Ta  sai ? Ngay cả  cũng    sách  đến bái phỏng thì  đưa  hẹn  thời gian, địa điểm,   xuống đàm cổ luận kim,  chuyện vui vẻ, chứ   dẫn theo mấy học trò hùng hổ chạy đến cửa nhà  ,  năng bậy bạ với  già, phụ nữ, trẻ em,  vẻ  đây. Hành động của các   khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ ?!”
Lần   chỉ vị phu tử, mà cả mấy học trò mặt cũng đỏ bừng vì  hổ và phẫn hận.
Cố Vân Đông khẽ nhướng cằm,  lạnh: “Với tư cách và giáo dưỡng như các , đúng là  mất hết mặt mũi của Đông Nghĩa thư viện, mất hết mặt mũi của   sách!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Ngươi, ngươi…” Một học trò  hổ quá hóa giận, nghẹn mãi mới   một câu: “Nói năng bậy bạ, quả đúng là, duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã (chỉ  đàn bà và kẻ tiểu nhân là khó đối xử).”
Phu tử bên cạnh gật đầu lia lịa: “Nói  đúng, cổ nhân quả  lừa , duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã.”
Cố Vân Đông đột nhiên mắng: “Câm miệng, lũ bất hiếu các !”
Mấy  ngẩn ,  hiểu: “Chúng  bất hiếu chỗ nào?”
“Mẹ các    là nữ tử ? Các  dám  bà  khó nuôi,   phụng dưỡng  ? Đây   bất hiếu thì là gì?”
Mấy    đến mặt đỏ tía tai, vị phu tử   thật sự đau tim, chỉ  Cố Vân Đông: “Ngươi  năng xằng bậy, cãi cùn.”
“Ta   sách, mách  chứng! Nói    thì ngậm miệng , đồ mất mặt.” Cố Vân Đông gạt phắt tay ông  .
Sắc mặt phu tử dần dần méo mó, đột nhiên cảm thấy  mắt tối sầm, cả  thẳng tắp ngã  .
“Phu tử, phu tử.” Ba học trò kinh hãi, vội vàng đỡ lấy ông , hung hăng lườm Cố Vân Đông một cái  vội vàng bỏ chạy.