Cố Vân Đông , vỗ vỗ chiếc tay nải trong tay,  đưa thẳng cho : “Cái  cho .”
“Cái gì ?” Thiệu Thanh Viễn  nhận , đây chẳng  là thứ mà nàng  lấy  từ tiệm trang phục lúc  ?
“Quần áo.”
Thiệu Thanh Viễn  nàng,    chiếc tay nải trong tay.
Hồi lâu ,  mới nín thở, mở chiếc tay nải .
Ngay  đó, một bộ quần áo màu xanh đen hiện , mới tinh,   khiến   sáng cả mắt.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, giọng   chút khàn : “Cô… tặng ?”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “ , chẳng    thấy   săn trong núi về, quần áo đều rách thành từng mảnh, cũng  thấy  mua đồ mới, nên  dứt khoát tự  mang vải đến tiệm trang phục nhờ   may một bộ. Dù     cũng hợp tác kinh doanh với , cũng  ăn mặc tươm tất một chút, nếu     tưởng tiền bạc đều   tham ô hết.”
Nàng   thở phào một , cuối cùng cũng tìm  cớ để đưa .
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn bất giác cong lên. Hắn đưa tay định vuốt ve bộ quần áo, nhưng  lập tức rụt về, nhét chiếc tay nải   lòng Cố Vân Đông, còn  thì  đầu chạy đến bên chum nước, múc hai gáo nước bắt đầu tỉ mỉ rửa tay.
Cố Vân Đông ban đầu còn  hiểu, tưởng rằng   thích.
Không ngờ  khi  rửa tay xong, mới bắt đầu cẩn thận vuốt ve bộ quần áo, vẻ mặt đầy vui sướng.
Trong khoảnh khắc đó, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.
Đổng thẩm từng kể về  thế của Thiệu Thanh Viễn,  rằng từ nhỏ đến lớn  đều  cha  nuôi ghét bỏ, quần áo đều là nhặt  của  khác  vá víu chằng chịt. Quần áo mà  khác  vứt  thì  thể   gì? Đặc biệt là  mùa đông, bông bên trong  cứng ,    ấm áp.
Vậy mà  vẫn  mặc mấy năm trời. Trớ trêu    lớn nhanh, thường xuyên lộ cả tay cả chân  ngoài,    chê .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-195-dua-quan-ao.html.]
Mãi đến  khi ông nội qua đời,  mới tự  đến tiệm trang phục mua hai bộ, cứ thế  đổi qua .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đây  lẽ là  đầu tiên  nhận  quần áo do  khác tặng.
“Khụ,  thích ?”
Thiệu Thanh Viễn lập tức gật đầu, khi ngẩng đầu  về phía Cố Vân Đông, ánh mắt  lấp lánh: “Cô   đo của  ?”
“…” Điểm chú ý   sai  ?
“ ước chừng thôi, cũng     ,  về thử xem. Nếu   thì mang  sửa  cũng .”
“Vừa vặn.” Thiệu Thanh Viễn  chút do dự .
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, đột nhiên  chút  chịu nổi ánh mắt của , vội vàng : “Vậy cứ thế , ,  về đây.”
Nói xong nàng vội vàng bỏ .
Thiệu Thanh Viễn  động đậy, chỉ mãi  theo bóng lưng nàng cho đến khi nàng  khuất, mới cúi mắt  chiếc tay nải trong tay, nụ   môi càng lúc càng rạng rỡ.
Hắn nhanh chóng    phòng, lấy bộ quần áo  .
Quả thật   vặn, mặc   cảm giác ấm áp, đặc biệt thoải mái.
Chỉ là ngay  đó,   vội vàng cởi , nhẹ nhàng gấp  đặt sang một bên. Rồi   mặc bộ quần áo rách rưới ban đầu của  , cầm cung tên  khỏi cửa,  thẳng lên núi lớn.
Cố Vân Đông còn   chuyện . Nàng trở về nhà Tằng gia  ngủ  .
Thực  nàng cũng  nghĩ đến việc đưa mảnh vải  cho Đổng thị giúp may, chỉ là hôm đó ma xui quỷ khiến thế nào  mang vải  khỏi nhà, đến huyện thành  nhờ chưởng quỹ tiệm trang phục may giúp một bộ.