Bành Trọng Phi cầm năm cân đường trắng vui vẻ lên xe ngựa, ngay cả sắc mặt của Diêu thị cũng  thèm để ý.
Tiền ma ma cẩn thận đỡ bà lên xe, thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân đừng nghĩ nhiều, thiếu gia  lẽ chỉ là thích đường trắng  thôi, mua  tự nhiên vui mừng.”
Diêu thị hừ lạnh,  lên xe ngựa  nhắm mắt dưỡng thần.
Bà  nghĩ đến Cố Vân Đông, một nữ nhân   toát  vẻ tinh ,   năng lực    dung mạo.
 con nhỏ đó   gu của gia nhà . Gia nhà  thích kiểu  như Hạ di nương cơ.
 ,   gu của gia.
Diêu thị nghĩ ,  thở phào nhẹ nhõm, bên tai  truyền đến giọng  của Bành Trọng Phi: “Đường   ít, để lát nữa hỏi con bé nhà họ Cố xem  thể cho thêm chút .” Dù  cũng  chút giao tình mà,  ? “Nó trông xinh hơn   đấy.”
Diêu thị đột nhiên mở mắt : “Gia thấy cô nương nhà họ Cố xinh  ?”
“Ừm.” Bành Trọng Phi  ngẩng đầu lên .
Hắn chỉ gặp nàng  ba . Lần đầu tiên là một nha đầu nông thôn ăn mặc quê mùa, cả  khô quắt. Lần thứ hai ở Cẩm Tú tửu lầu, sắc mặt khá hơn  ít,  trông cũng  tinh thần, chỉ là  giữa một đám công tử ăn mặc bảnh bao thì  vẻ   tự nhiên.
 hôm nay  xem, nếu    khuôn mặt còn khá non nớt của nàng, thì cái phong thái, cái khí thế đó, cứ như một vị phu nhân quản gia của nhà giàu, chỉ trừ vóc dáng   đầy đặn cho lắm.
Quả nhiên, chắc chắn là do   âm thầm phù hộ, nếu  trong thời gian ngắn như    thể  thành tựu lớn đến thế?
Diêu thị khẽ nheo mắt , Tiền ma ma bên cạnh vội kéo tay bà.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Gia quen  vị Cố chưởng quỹ  như thế nào ?” Diêu thị thầm hít một  sâu, nhẹ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-209-goi-co-tien-nhi-den.html.]
“Nhà nó…” Bành Trọng Phi  mở miệng  đột nhiên im bặt. Không thể , chuyện đó  thể tiết lộ  ngoài.
Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc Diêu thị một cái: “Bà hỏi cái  để  gì?”
“Thiếp chỉ tò mò thôi. Cố chưởng quỹ trông tuổi cũng  lớn,   còn là  mới tị nạn đến. Sao gia   vẻ   quen với cô  ,   nhà cô  cất nóc còn bảo  chuẩn  quà nữa. Thiếp nghĩ, Cố chưởng quỹ bây giờ  mở cửa hàng ở huyện thành,   cơ hội qua  sẽ nhiều hơn.”
Bành Trọng Phi xua tay: “ ,   cứ đến chiếu cố việc kinh doanh của nó nhiều một chút, quan tâm nó nhiều một chút. Hôm nay  cho thêm bạc, nó hẳn là sẽ vui lắm nhỉ?”
Hắn   là đại diện cho vị lão gia tử  tồn tại , nhưng Diêu thị   như là Bành Trọng Phi đang lấy lòng Cố Vân Đông.
Diêu thị chỉ  thể  gượng, cũng   chuyện  nữa.
Gia căn bản  định  quá trình quen  giữa  và Cố Vân Đông. Xem  trong  còn  chuyện  ai .
Tiền ma ma ở một bên vẫn luôn cúi đầu,  lời của thiếu gia càng thêm trong lòng run sợ.
Khi đến Bành phủ, Bành Trọng Phi trực tiếp xách túi đường trắng   mất. Tiền ma ma liền run rẩy đỡ Diêu thị trở về Như Ý Viên.
Vào nhà, Diêu thị liền  lạnh liên tục: “Bản lĩnh thật là lớn.”
Tiền ma ma  bà đang  ai, khẽ cúi đầu : “Thiếu phu nhân,  lẽ thiếu gia   ý đó, cô nương  căn bản  đạt yêu cầu của thiếu gia.”
“Thế   càng chứng tỏ bản lĩnh của nó lớn ?”
Diêu thị     trong phòng hai vòng,  đột nhiên  với Tiền ma ma: “Ngươi , gọi con nhỏ tên là gì Cố Tiên Nhi đó đến đây cho .”
“Vâng.” Tiền ma ma vội vàng đáp lời,  nhanh liền   ngoài.