“Cuối cùng cũng đến , mau  trong . Tiền ma ma, rót  cho Cố cô nương.”
Diêu thị  mật kéo tay nàng   trong. Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nhiệt tình như  thật  quen chút nào.
Tiền ma ma rót cho Cố Vân Đông một ly . Diêu thị : “Trong    bỏ thêm đường trắng mua từ chỗ Cố cô nương đấy, ngọt lịm,  hợp với nữ tử chúng . Cố cô nương nếm thử xem?”
Nói   lắc đầu: “Gọi Cố cô nương  xa lạ quá,   thể gọi ngươi là Vân Đông ? Ngươi cũng xưng hô với  là Diêu tỷ tỷ là  , thế nào?”
“Tùy ý tỷ.” Cố Vân Đông cầm chén  nhấp một ngụm, nhưng  thực sự uống. Nơi xa lạ,  xa lạ, nhiệt tình một cách khó hiểu, nàng mà dám ăn đồ nhà bà  thì đúng là ngốc.
Trong lúc giơ tay uống , nàng thuận tiện đổ hết nước    gian.
Đặt chén  xuống, nàng khẽ gật đầu: “Cũng khá ngon.”
Diêu thị  : “Bên  còn  điểm tâm và mứt quả, Vân Đông  cần khách khí. Ta đây,    thấy ngươi  cảm thấy hợp ý . Chúng  đều là  nhanh nhẹn, ở cùng  chắc chắn sẽ  chuyện để . Cũng là tại gia nhà , sớm  quen  ngươi mà  chịu giới thiệu, cũng   mời ngươi qua phủ  khách. Lần  nhà ngươi cất nóc, ông  chỉ bảo  chuẩn  một phần quà mừng, cũng   kỹ,  hại   thể sớm quen  ngươi.”
Cố Vân Đông nghĩ thầm, Bành Trọng Phi   gì  gan đó. Dám  lung tung,  chừng tối về  gặp ác mộng.
Nàng cũng khách sáo : “Bành thiếu gia là bậc quý nhân bận rộn, hơn nữa  chỉ là một cô gái thôn quê, tỷ là phu nhân nhà quyền quý, sợ  mạo phạm đến tỷ thì .”
“Đâu  , ông  rảnh rỗi lắm.” Diêu thị  mặt   vẫn giữ nụ . “Hơn nữa ông  còn khen ngươi  ngớt lời,   sợ ngươi mạo phạm .”
Khen  ngớt lời? Bành Trọng Phi   điên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-219-dieu-thi-muon.html.]
“Nói đến đây,  vẫn   Vân Đông ngươi quen  gia nhà  như thế nào. Ta hỏi gia, ông  chỉ  là mới quen ngươi  lâu. Ngươi kể cho   ,  cũng khá tò mò. Ta và gia nhà  thành   nhiều năm, đây là  đầu tiên thấy ông  che chở một cô nương như  đấy.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật. Rất , đây là một vấn đề  đáng để suy ngẫm.
Quen  như thế nào? Nàng suy nghĩ một lát  mới : “Thực  cũng   gì đặc biệt. Chỉ là  quen  Liễu thiếu gia ,   họ cùng  uống  ở  lâu,  tình cờ gặp , Liễu thiếu gia liền thuận tiện giới thiệu một chút, cứ thế mà quen . Bành thiếu gia che chở ,  lẽ là… thấy  đáng thương?”
“Thật  ?” Diêu thị cúi mắt uống một ngụm , gật đầu: “Gia nhà  quả thực   với Liễu thiếu gia, nhưng uống  ở  lâu thì hiếm thấy lắm.” Chẳng  đều hẹn  ở thanh lâu ?
Khóe mắt Cố Vân Đông liếc thấy ngón tay bà  khẽ siết chặt, thầm thở dài một . Ngươi  tin thì đừng hỏi   gì.
Cũng   Bành Trọng Phi   gì với bà , dường như nàng trả lời thế nào cũng đều  thể  tâm trạng bà  khó chịu.
Diêu thị   với nàng vài câu nữa  bảo: “Vân Đông ngươi   ,    quần áo, một lát sẽ  , đến lúc đó chúng   vườn mai ngắm hoa.”
“Được.” Cố Vân Đông  tươi  theo bà  rời .
Diêu thị   ngoài, Tiền ma ma cũng  theo .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Hai    khỏi Như Ý Viên, sắc mặt Diêu thị liền  đổi.
“Một con bé nhà quê mà  vẻ  đây cũng giỏi thật. Hỏi nó chuyện mà cứ ấp a ấp úng,   là  trong lòng  quỷ.”
Diêu thị  ngoài sân, ánh mắt hung hăng trừng  bên trong.