Tào phu tử  gượng một tiếng, lẽ nào ông   thể  là Sầm   đó vì quá dài dòng, nên bây giờ chỉ cần ông   mở miệng, là sẽ  học sinh cố ý  lảng sang chuyện khác hoặc là quấy rối ?
 
Cố Vân Đông mất kiên nhẫn phất phất tay: “Được , ông trở về ,  tự  giải quyết.”
 
“Vậy tại hạ xin cáo từ .” Tào phu tử thở phào một , tuy  là cáo từ, nhưng cũng  dám  xa, đến chỗ rẽ liền dừng , sợ Cố Vân Đông xảy  chuyện gì ngoài ý .
 
Vị , dù  cũng là phu nhân huyện lệnh. Cơ mà đám học sinh  đ.á.n.h  thì  dám, chỉ sợ lời lẽ quá sắc bén,  cho phu nhân huyện lệnh thẹn quá hóa giận mà  lên.
 
Tào phu tử bây giờ  chút hối hận, lúc đó   thể ngăn cản cái ý tưởng bất ngờ  của Sầm .
 
Cố Vân Đông  ở cửa,  vội   ngay.
 
Nàng  vểnh tai lên,  động tĩnh bên trong.
 
Giờ phút  trong giảng đường đang ồn ào huyên náo, tuy  đến giờ học, nhưng phu tử  tới, nên từng  vẫn  tự do.
 
“Không   buổi học đầu tiên hôm nay là họa nghệ ? Sao giờ   mà phu tử vẫn  tới?”
 
“Ta    đến dạy họa nghệ là một vị phu tử mới, tài vẽ tranh cao siêu,  giáo dụ đại nhân bọn họ mời riêng từ bên ngoài về. Mỗi tuần chỉ  một buổi học,   vẻ địa vị  lớn.”
 
“Thảo nào mà cứ lề mề,  vẻ  đây .”
 
“Ta  cho các ngươi , lát nữa vị phu tử  đến, chúng  cho ông  một đòn phủ đầu. Thật là hoang đường, tưởng ai cũng  thể đến dạy chúng  , ngay cả công danh tú tài cũng  , chỉ là một họa sư thôi, cũng xứng để chúng  gọi một tiếng phu tử?”
 
“ thế, ông  gánh nổi ? Ông  dám nhận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-2872-ta-chinh-la-phu-tu-moi-cua-cac-nguoi.html.]
 
Cố Vân Đông nhếch mép, bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Thái Việt: “Phạm ,  thấy    . Đã là  huyện học mời đến, thì khẳng định là  bản lĩnh. Cho dù ông   tham gia thi khoa cử, nhưng ít nhất về mặt họa nghệ cũng là xuất chúng.”
 
“A Việt , ngươi đúng là đầu óc cứng nhắc, ngươi   thế gian  hiểm ác, hạng  mua danh chuộc tiếng nhiều lắm. Ngươi còn nhỏ, các ca ca đây sẽ  gương cho ngươi, dạy dỗ ngươi cho  cái thái độ đối mặt với hạng  tự cho  là thanh cao đó.”
 
Thái Việt còn   gì đó, Cố Vân Đông  duỗi tay gõ gõ lên khung cửa.
 
Giảng đường lập tức im bặt, Cố Vân Đông mỉm , xốc  giá vẽ, cất bước  .
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Thái Việt  ở phía   ngẩng đầu lên, khi  thấy  đến thì đơ cả .
 
Cũng may những  khác trong giảng đường khi thấy    là một nữ tử, cũng đều ngẩn , nên cũng  khiến bộ dạng của nó trở nên đặc biệt.
 
Cố Vân Đông nhân cơ hội  hiệu bằng mắt với Thái Việt, nó nuốt nước miếng, vội vàng dụi dụi mắt. Một lúc lâu  rốt cuộc cũng xác định, biểu thẩm,  lẽ, khả năng, tám phần, chính là vị phu tử họa nghệ mới tới .
 
Bởi vì nó thấy  cái giá vẽ , nó ở chung với biểu thẩm cũng  lâu, tự nhiên  từng thấy Cố Vân Đông lúc vẽ tranh cho Trì Trì, thỉnh thoảng sẽ mở cái giá vẽ   để dùng.
 
Nó kính nể biểu thẩm, cảm thấy tài vẽ than của nàng đúng là  ai sánh bằng, nhưng   bao giờ nghĩ tới, nàng sẽ đến  phu tử??
 
Thái Việt bất giác  về phía những  khác, đám  Phạm Ỷ Lâm đột nhiên  hồn .
 
Ngay  đó liền tò mò  về phía Cố Vân Đông, hỏi: “Vị... phu nhân , nơi đây là giảng đường,   ngài   nhầm chỗ ? Nếu  tìm , từ đây   ngoài rẽ trái  một căn phòng gọi là Trí Trai, ngài  thể đến đó hỏi thử.”
 
Cố Vân Đông mỉm ,  lướt qua một vòng  chậm rãi lắc đầu: “Không,    đến tìm , ... chính là phu tử mới của các ngươi.”