Tạ Chi theo bản năng đầu , liền thấy Vệ thị đang ở một bờ ruộng khác, trẹo chân, nửa ngã sõng soài mép ruộng, sắc mặt trắng bệch ôm chân kêu la t.h.ả.m thiết.
“Đau quá, đau quá, chân , chắc gãy mất ! Ông trời ơi, đây.”
Tạ Chi sắc mặt đại biến, lập tức nhảy xuống khỏi bờ ruộng, băng qua mảnh đất mặt chạy về phía Vệ thị: “Mẹ, ? Sao ngã thế? Mẹ đừng cử động, con tìm lang trung ngay.”
Nói xong, Tạ Chi đầu hô to: “Hồ lang trung ? Thôn trưởng, giúp con tìm Hồ lang trung với!”
Tạ thôn trưởng xoa trán, thở dài một . Con bé mà ngốc thế ?
Chỉ là Cố Vân Đông dặn , bọn họ xem náo nhiệt, hò hét cổ vũ thì , nhưng tuyệt đối nhắc nhở giúp đỡ vượt qua chướng ngại vật.
Cho nên, Tạ thôn trưởng gì, chỉ gật đầu: “Ta cho gọi.”
Tạ Chi thở phào một . Người đồng đội cùng nàng thở hổn hển, : “Tạ Chi, đang diễn kịch đó, bà ở đội hai, đừng để lừa, bà đang lãng phí thời gian của chúng !”
Tạ Chi sững sờ, đột nhiên trợn tròn mắt: “Mẹ, ...”
“Mẹ , đau thật mà. Ui da, chân gãy mất . Cha lũ nhỏ ơi, mau tới cứu với.”
Vệ thị diễn kịch thật sự là nghề, biểu cảm mặt chút nào là giả.
Cố Vân Đông trong đám đông mà cũng bật : “Quả nhiên gừng càng già càng cay. Ai mà ngờ , ngay đoạn đường đầu tiên mai phục, mà còn là đ.á.n.h đòn tình cảm. Vệ thị cũng bản lĩnh đấy chứ.”
Hồng Diệp cũng : “Tạ cô nương kinh nghiệm vẫn còn non quá.”
“Ừm.” Ở nhà, cha Tạ Chi đều thương nàng, tuy là con gái nhà nông, nhưng ở nhà cũng thuộc diện cưng chiều.
Huống hồ, con cái, thấy mẫu té ngã sõng soài, thể ngay lập tức phản ứng rằng đang lừa ?
Vệ thị vẫn tiếp tục rên rỉ: “Chân của mà què, cũng chỉ thể ở nhà chờ c.h.ế.t. Sao đáng thương thế ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-3233-me-me-qua-dang-that.html.]
Tạ Chi nhất thời khó xử. Nàng cảm thấy đồng đội lý, nhưng cảm thấy mẫu đang lừa . Nàng đưa tay định chạm chân Vệ thị, Vệ thị lập tức "ai u ai u" kêu toáng lên.
Tạ Chi sốt ruột đến mức nước mắt sắp trào , đồng đội của nàng tức giận dậm chân, chạy tới kéo nàng.
Bị kéo như , Tạ Chi bất giác lảo đảo về phía Vệ thị. Mắt thấy cả hai sắp ngã, Vệ thị theo bản năng dùng chân chống xuống đất để kéo nàng .
Chỉ một hành động đó, Tạ Chi liền cúi xuống chằm chằm chân bà, giọng ai oán: “Mẹ...”
Vệ thị: “...” Sơ hở .
Tạ Chi buông Vệ thị , tức giận thôi: “Mẹ, ... quá đáng thật!”
Nàng thèm để ý đến Vệ thị nữa, vội vàng chạy theo đồng đội. Bọn họ còn đang thi đấu, gì về sẽ chuyện trái với .
Sao thể lợi dụng phận để lừa nàng chứ? Tức c.h.ế.t nàng mà.
Tạ Chi chạy , Vệ thị cũng phủi quần áo, bò từ mép ruộng lên.
Tạ thôn trưởng chỉ bà: “Bà đấy a.”
Vệ thị : “Chủ nhân , dùng biện pháp thể để kéo dài thời gian của đối thủ. Trên sàn đấu tình con, đây cũng là vì đội của chúng chiến thắng thôi.”
Tạ thôn trưởng nên lời. Cố Vân Đông trong đám đông mà mỉm .
Nàng đầu với Bùi quản sự: “Đi thôi, chúng đến chặng tiếp theo.”
Bùi quản sự tủm tỉm gật đầu, theo Cố Vân Đông lên xe ngựa.
Chặng đua thứ hai là ở thị trấn, vô cùng thích hợp để ngăn cản . vì cách quá gần, nên dù thành viên đội hai thiết lập chướng ngại vật, cũng hạn chế về thời gian, thể gì quá phức tạp.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ