Tuy nhiên ngay  đó, khóe miệng Liễu Duy liền xụ xuống, ngón tay  chút run rẩy lấy đồ trong hộp .
“Măng khô??” Đây là quà nàng  tặng  ư?
Liễu Duy tức  chết, phẫn hận nhét đồ , cầm hộp định ném xuống đất.
Nghĩ nghĩ   cam lòng, đậy nắp hộp , trực tiếp đưa cho Liễu An bên cạnh: “Ngươi mang về phủ , tối nay ăn cái , nấu hết lên, cho cha  và   cùng nếm thử, để họ cảm nhận  thành! ý! của Cố Vân Đông.”
Hừ, uổng công cha  còn khen    ngớt lời, xem , cô nương tài giỏi trong miệng ông,  chẳng  điều chút nào.
Chỉ là, đến tối khi  nhà họ Liễu đều ăn món măng khô giòn sần sật, ăn kèm với gói gia vị bí truyền  gửi cùng, họ quả thực  cảm nhận  thành ý của Cố Vân Đông.
Liễu lão gia thậm chí còn : “Nghe  huyện Phùng bên phủ Vĩnh Ninh  nhiều măng,  đây cũng   tặng  măng khô, nhưng ăn  cứ cảm thấy  tươi bằng loại . Đặc biệt phủ Vĩnh Ninh  mới qua thiên tai, chắc tìm  măng khô phẩm tướng  như   dễ dàng, con bé Vân Đông  tâm quá.”
Liễu Duy: “…”
Liễu Duy chẳng   gì nữa, ăn là  hết. Mai đến làng Vĩnh Phúc thăm Cố Vân Đông, nhân tiện xin thêm chút nữa?
Cố Vân Đông      đó còn chê bai quà  tặng,  đầu     chuyện   để kiếm thêm chút hời.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nàng đưa đồ cho  xong, liền trực tiếp lên xe,  ngừng vó ngựa trở về làng Vĩnh Phúc.
Ai ngờ  mới đến cổng làng, liền  thấy vài bóng dáng quen thuộc đang  đó ngóng trông.
Xe ngựa dừng , nàng vội xuống xe, lập tức thấy một bóng dáng vui mừng chạy tới, ôm chặt lấy chân nàng: “Đại tỷ, đại tỷ, tỷ  về .”
Cố Vân Đông một tay bế cô bé lên: “Sao em   đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-mon-truong-ty-co-khong-gian/chuong-382-dan-lang-chi-tro.html.]
Cô bé dụi đầu  cổ nàng, dáng vẻ dựa dẫm đáng yêu,  Cố Vân Đông lòng mềm nhũn.
“Khả Khả nhớ đại tỷ và , ăn cơm cũng  ngon.”
Cố Vân Đông bật , ừm,  thể  cô bé ham ăn  cảm thấy ăn cơm  ngon,  bệnh tương tư  cũng khá nặng đấy.
“Vậy bây giờ chúng  về , Khả Khả  ăn nhiều một chút nhé.”
“Vâng, tối nay ăn hai bát lớn.” Nàng hưng phấn lên, hai tay khoa chân múa tay,  hiệu hai bát lớn đến mức nào.
Kha biểu cô cũng  tới, đánh giá Cố Vân Đông vài cái,  cảm thấy nàng cao lên một chút.
Bà giải thích: “Có   thấy các ngươi về , chỉ là   thôn   đầu . Sau đó Liễu An cũng gọi Liễu thiếu gia ,  nghĩ chắc là huyện thành  chuyện gì đó, lát nữa thế nào cũng sẽ về.”
Cố Vân Đông   liền hiểu Liễu An  đến nhà họ Cố báo tin, trong lòng tức đến ngứa răng, nhưng  mặt   giải thích vài câu.
Dương thị cũng tiến lên, vui vẻ ôm Cố Vân Khả qua.
Cô bé càng vui hơn, nép trong lòng Dương thị  chuyện với Cố Vân Đông: “Đại tỷ, em chỉ chờ một lát, một lát thôi.”
“Đâu , nó còn chuẩn  đồ cho các ngươi, chào mừng các ngươi về nhà nữa đấy.” Kha biểu cô  thêm .
Cô bé tức khắc ngại ngùng, chôn đầu  lòng Dương thị, như một con chim cút nhỏ.
Cố Vân Đông  nhịn  , nàng cũng  lên xe ngựa, dứt khoát    .
Trên đường cũng gặp dân làng Vĩnh Phúc,    nhiệt tình chào hỏi nàng, nhưng cũng  một bộ phận,  chỉ trỏ  nàng,  vẻ   dính dáng.