Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:05
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
nàng chỉ là một tiểu cô nương gầy nhẳng… giải độc?
lúc đó, Viên quản gia chạy tới, thở hổn hển:
“Chủ tử, xin thứ tội! Nô tài Đại Hôi sẽ đưa trở về, cho nên mới mở cửa. Bây giờ nô tài lập tức dẫn vị cô nương ngoài!”
Nạp Lan Cẩn Niên nhấc tay, ý bảo ông lui sang một bên:
“Không cần. Đại Hôi mang nàng đến để trị tay cho .”
…
Trị tay?
Nàng ?
Viên quản gia ngây một lúc. Ông nghĩ chắc lầm.
Ánh mắt ông liếc sang Ôn Noãn — một cô nương gầy như cọng đậu giá, mặc áo vải thô bạc màu, vá chằng vá đụp, thậm chí còn lủng cả một mảng lớn… liền là con nhà thôn dân nghèo chân núi, chỉ sợ đến chữ to cũng .
Vậy mà… nàng hiểu y thuật?
Viên quản gia trong lòng mười vạn điều tin.
Không nàng đang tính giở trò gì, ông lập tức để cao cảnh giác.
“Cô nương thể bắt đầu.”
Nạp Lan Cẩn Niên , giọng nhẹ nhưng đầy uy lực.
Ôn Noãn chẳng buồn quan tâm Viên quản gia tin — nghi ngờ là chuyện bình thường.
Nàng bước đình hóng gió, xuống đối diện nam t.ử mặt:
“Mời công t.ử đặt tay trái lên bàn, cần bắt mạch.”
Viên quản gia lập tức chen lời:
“Khoan ! Không cần gối kê mạch ?”
Cái kiểu xem mạch qua loa là ? Không chuẩn gì hết, nàng xem ?
Ôn Noãn liếc mắt:
“Không cần. Gối kê chỉ là công cụ hỗ trợ, đều .”
“ mà—”
Chưa hết câu, Nạp Lan Cẩn Niên nghiêng mắt liếc một cái.
Viên quản gia lập tức câm như hến, dám thở mạnh.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa tay đặt lên mặt bàn bạch ngọc.
Đôi tay …
Da trắng, xương ngón tay thon dài, khớp rõ ràng, sạch sẽ… đến mức thể mẫu cho thợ khắc đá, hoặc dấu điểm chỉ bán lấy bạc cũng .
Ôn Noãn đến ngẩn .
Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng dán mắt tay , khẽ ho một tiếng:
“Cô nương… xin mời.”
Ôn Noãn giật , nghiêm mặt :
“Làm nghề y bốn phép: vọng, văn, vấn, thiết.”
Nạp Lan Cẩn Niên , chỉ im lặng nàng.
Viên quản gia thì nghĩ nàng định ăn đậu hũ chủ tử, lập tức soạt một cái lấy khăn tay trắng bọc lên cổ tay của Nạp Lan:
Ôn Noãn: “…”
Đây là sợ nàng… sờ tay chủ t.ử ?
Nàng nhíu mày nhưng cãi, chỉ đặt đầu ngón tay lên mạch .
Đối lập — tay nàng gầy đến mức như chân gà, trắng đến mức tái, còn tay thì như tác phẩm nghệ thuật.
Không nghĩ nữa!
Ôn Noãn thu dọn suy nghĩ, chuyên tâm bắt mạch.
Một phút , nàng :
“Đưa tay .”
Thân thể Nạp Lan Cẩn Niên cứng :
“Không cần. Tay của … tri giác.”
Giọng như gió lạnh mùa đông.
Ôn Noãn bình thản:
“Có tri giác … là do quyết định.”
Câu khiến cả đình đều im bặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-11.html.]
Nạp Lan Cẩn Niên động đậy. Hắn dùng tay trái nâng tay lên — hành động đó ngu ngốc.
Ôn Noãn nghiêm túc:
“ kiểm tra thì mới trị thế nào. Nếu công t.ử … thì thôi.”
Viên quản gia biến sắc, lập tức quát lớn:
“Lớn mật!”
Giá đỗ dám chuyện với chủ t.ử như thế!
Ôn Noãn lập tức nổi giận. Tính nàng vốn dễ chịu— bệnh mà phối hợp là nàng ghét nhất.
"Không phối hợp trị liệu thì thôi! Chỉ dựa bắt mạch thì bà cô đây cũng chữa tay của ! Ta còn việc, cáo từ!"
Trong đôi mắt sáng lớn của nàng lóe lên sự kiên nhẫn rõ rệt.
Nàng còn tìm Ôn Nhiên. Nếu để cô bé tìm thấy, thế nào cũng hoảng loạn. Đến lúc đó, nàng sẽ cấm lên núi luôn. Nàng ngay.
Viên quản gia tức đến mức râu cũng run:
"Ngươi dám!"
Tiểu nha đầu… thật can đảm!
Dám hỗn xược với chủ t.ử như ?
Xoa bóp cho chủ t.ử là vinh hạnh của bao , nàng dám xưng “bà cô” mặt chủ tử?
là tội đáng lăng trì!
Ôn Noãn định bước thẳng ngoài.
—Xem nàng dám ! Viên quản gia nghiến răng nghĩ.
"Viên quản gia, ngươi vô lễ!"
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như dao.
Viên quản gia lập tức rùng , dám thêm một chữ.
"Cô nương xin dừng bước. Vừa hạ nhân vô lễ, mong cô chớ trách."
Giọng trầm thấp của Nạp Lan Cẩn Niên vang lên.
Hắn : cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng tính còn lớn hơn cả , đặc biệt thiếu kiên nhẫn. Hắn cũng chấp nhặt với trẻ con.
Ôn Noãn lúc mới xoay :
"Đưa tay lên."
Nạp Lan Cẩn Niên bình thản :
"Tay của thể động."
Hắn cố ý nhấn mạnh thể động, ý :
—Nếu cô bắt mạch thì tự nghĩ cách .
Ôn Noãn hiểu ngay.
Nàng bước đến bên tay , xổm xuống, đặt hai ngón lên mạch tay.
Sau đó nàng nâng nhẹ tay , vén ống tay áo.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, nhưng động tác… đúng là “giở trò”.
Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên giật nhẹ.
Hắn cứng , nhưng vì tay vô cảm hơn một năm nên đau—chỉ là cảm giác vô cùng kỳ quái nên xoay mặt nơi khác.
Viên quản gia chen ngăn nàng, nhưng đối diện ánh mắt chủ t.ử liền lập tức ngậm miệng như rút dây.
Ông nghi ngờ tiểu nha đầu cố ý!
Ngay cả Thái y viện và Phong tiểu thần y cũng từng bắt mạch kiểu !
Khoảng mười lăm phút , Ôn Noãn rút tay về, dậy.
Viên quản gia lập tức hỏi:
"Sao ? Tay chủ t.ử chữa ?"
Trong lòng ông chắc chắn nàng chỉ đang bộ.
Ôn Noãn :
"Có giấy bút ?"
Nàng phương thuốc—nhưng sực nhớ nguyên chủ chữ nhưng từng , chữ , dễ để lộ sơ hở. Nàng lập tức sửa lời:
"Thôi, . Ta , ngươi nhớ lấy."
Nạp Lan Cẩn Niên liếc Viên quản gia một cái.
Viên quản gia lập tức lấy giấy bút từ ngăn ẩn bàn.
Ông xem nàng ba hoa đến mức nào.
Ngay đó, Ôn Noãn một phương t.h.u.ố.c giải độc và một phương t.h.u.ố.c phục hồi tế bào. Mỗi vị t.h.u.ố.c rõ ràng, liều lượng chuẩn.
Rồi nàng tiếp:
"Ngoài uống t.h.u.ố.c thì cần phối hợp châm cứu. Phải chuẩn một bộ ngân châm. Kim châm cũng ."
Viên quản gia mà hốt hoảng.
Những vị t.h.u.ố.c nàng … đều là t.h.u.ố.c thật!
Không bừa!
Ôn Noãn tiếp lời:
"Thuốc thể uống ngay từ hôm nay. Ta tên Ôn Noãn, hiện đang ở căn nhà trúc cuối thôn Ôn gia chân núi. Khi nào chuẩn xong ngân châm, đến tìm để châm cứu."
"Ta sói của công t.ử đưa đến đây, còn đang chờ núi. Ta —nếu sẽ khiến con bé lo lắng."