Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:13
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị gật đầu:
“Chuyện thể chậm trễ.”
Ôn Gia Thuỵ dặn thêm, giọng đầy nghiêm khắc:
“Chuyện đất đai , các con tuyệt đối để lọt nửa chữ.
Kể cả trẻ con cũng .
Nếu để ngoài thấy, căn nhà trúc của chúng còn chẳng giữ nổi , rõ ?”
Mấy đứa trẻ đồng loạt gật đầu, nghiêm túc bảo đảm sẽ hé răng nửa lời.
Ngay đó, Ôn Gia Thuỵ tranh thủ trời xuống hẳn, vác rìu núi chặt trúc hàng rào.
Bữa tối yên vui hiếm hoi
Cơm chiều hôm đó, cả nhà quây quần bên nồi cháo gà thơm ngào ngạt.
Không ai nỡ ăn thịt thỏ — tất cả đều để dành ngày mai.
Ôn Gia Thuỵ rửa sạch thỏ, ướp muối hong gió; thời tiết thu mát lạnh, sợ hư.
Vương thị ăn kể chuyện giặt quần áo hôm nay, nhân đó luôn chuyện cần công việc đó nữa.
Tiện thể đến việc bán ốc nước ngọt kiếm bạc.
Nhà họ Ôn giờ… đất, nhà, bữa nay no bữa mai lo.
Còn nghĩ cách đón Ôn Nhu về, đón cả Ôn Hinh đang rửa chén thuê nhà nữa.
Chuyện nào cũng cần bạc.
Người một nhà nhớ chuyện bà Tiền hãm hại liền tức nghẹn—
cho nữa thì thôi!
Ôn Gia Thuỵ cân nhắc hồi lâu.
Ông vốn từng sách, từng ngoài thuê nên kiến thức rộng hơn cùng thôn.
Nghe đến món ốc xào, ông thấy thể thử.
Nếu thật sự bán bạc…
Không chỉ đón hai nữ nhi về nhà, mà còn thể nhanh chóng mua miếng đất phúc địa , khỏi lo đêm dài lắm mộng.
Cuối cùng ông gật đầu:
“Cách thể thử.
Ngày mai Thuần nhi và Hậu nhi theo cha xuống sông mò ốc.”
Cả nhà lập tức phân chia công việc—
mò ốc, rửa, xào, bán.
Phấn khởi như thể thấy đường sống mới.
Đêm xuống
Ôn Gia Thuỵ và Ngô thị đều ngủ ngay.
Hai thắp đống lửa, dựa ánh trăng tước trúc hàng rào, bận đến nửa đêm mới chịu nghỉ.
Đêm …
bọn nhỏ ngủ ngon nhất từ đến giờ.
Bởi vì ăn no.
Bởi vì Ôn Noãn khỏe hơn.
Bởi vì phát hiện đất phúc địa.
Bởi vì cách kiếm bạc.
Tương lai đầu tiên… vẻ sáng.
Sáng hôm
Mới tờ mờ, cả nhà dậy.
Ôn Gia Thuỵ dậy khi trời sáng hẳn, đổ đầy nước lu, cùng hai con trai dựng hàng rào trúc quanh vườn.
Ôn Nhiên phụ trách tưới rau.
Và—
Qua một đêm, rau lớn vụt lên, xanh non giòn ngọt, thể ăn !
Cả nhà thấy mà mừng như mở hội.
Trong bếp, Ôn Noãn và Vương thị rửa ốc nước ngọt, chuẩn bữa sáng.
Rửa ốc mất công nhất: rửa sạch bùn, cắt đuôi cho ốc nhả nước.
Sau khi xào xong một dĩa ốc nước ngọt cay nồng, nấu thêm nồi cháo trắng, thì những khác cũng việc xong.
Món ốc xào cay bưng bàn —
màu xanh đỏ của ớt, hành, rau ngò, điểm thêm sắc tím của húng quế —
như đá quý lấp lánh, hương thơm xộc khiến ai nấy nuốt nước miếng.
Ôn Hậu hít mạnh:
“Thơm quá trời! Mới ngon !”
Ôn Noãn bật :
“Vậy ăn nhanh !”
Bữa sáng hôm nay:
– cháo trắng
– ốc xào cay
– rau cải thìa xanh mướt hái trong vườn
Ai nấy ăn đến mức bụng tròn căng như cái trống.
Ôn Lạc xoa bụng, gương mặt đầy sự thỏa mãn:
“Ăn thiệt! Món ốc cay nhất định sẽ mua!”
Vương thị cũng gật gù:
“Cải thìa hôm nay ngọt giòn. Quả là đất phúc địa.”
Bà càng mua mảnh đất về.
bạc trong tay chỉ còn hai lượng ba trăm văn, chỉ đủ mua chút đất hoang.
Còn để phòng thể Ôn Noãn chuyện, nên bà tạm thời dám mua ngay.
Ôn Hậu lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-19.html.]
“Ốc nước ngọt ngon quá!
Ta quyết định , lát nữa nhất định mò thật nhiều, kiếm thật nhiều bạc!”
Ôn Gia Thuỵ liếc sang:
“Ai là lão tử?"
Ôn Hậu cha lập tức thẳng lưng, mặt mũi nghiêm túc đến buồn :
“Con lão tử, cha mới là!”
Cả nhà bật ha ha, tiếng lan khắp sân, xua những ngày tháng đói nghèo u ám. Cười xong, liền mang sọt và que tre sông mò ốc, chỉ để một Ôn Noãn ở nhà — thể nàng vẫn yếu, thích hợp xuống nước.
Thật , Ôn Noãn cũng chẳng móc ốc nước ngọt. Điều nàng … là lên núi xem thử thứ gì thể kiếm bạc.
Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông — sống , tìm đường.
Nàng đang chuẩn cầm theo cái lưỡi hái thì soạt một tiếng, một bóng đen từ trời sà xuống.
Là con diều hâu — Tiểu Hắc!
Nó mang theo hai con gà rừng béo mập, thả “phịch” xuống ngay mặt nàng, bay quanh nàng một vòng như đang báo công.
Ôn Noãn chỉ hai con gà rừng đất:
“Cho ?”
Tiểu Hắc gật đầu đầy kiêu ngạo.
Ôn Noãn bật , xổm xuống xoa đầu nó:
“Thật đúng là diều hâu báo ân.”
Tiểu Hắc kiêu ngạo rụt cổ, giống như đang hưởng thụ khen.
Nó đầu ngoài sân — ý bảo: Còn nữa!
Ôn Noãn lập tức nghĩ đến một khả năng, chạy mở cửa sân.
Quả nhiên—
Đại Hôi đó, miệng ngậm một con gà rừng và lưng cõng… một con sơn dương béo tròn!
Đại Hôi phe phẩy cái đuôi, ánh mắt sáng quắc hệt như đang khoe chiến lợi phẩm. Nó hai bước, ý bảo nàng tránh để nó nhà.
Ôn Noãn nghẹn lời.
Một con sói và một con diều hâu… mang đồ đến báo ân?
Còn mang cả sơn dương?
Nàng vội nghiêng cho nó :
“Hai con vật … thật lương tâm!”
Đại Hôi đặt gà rừng xuống, tiếp đó hất con sơn dương khỏi lưng.
Ôn Noãn vuốt đầu nó, cảm giác lông mềm mại và ấm:
“Cảm ơn hai vật nhỏ! Tính các ngươi còn chút tình nghĩa.”
Đại Hôi: “…”
Nó liếc sang Tiểu Hắc:
Tiểu Hắc nhỏ, lớn! Ta là sói, vật nhỏ!
Ôn Noãn nheo mắt trêu:
“Cảm ơn vật lớn.”
Đại Hôi: “…”
Làm sói thật sự khó sống.
mùi thơm từ bếp bay khiến nó quên hết buồn tủi.
Nó hít hít mũi, tai dựng lên, thẳng đường bếp như mê hoặc.
Trong bếp còn một bát ốc cay ăn dở buổi sáng, bếp thì nồi thịt thỏ Hoang nấu gần xong, Ôn Noãn mới tắt lửa.
Đại Hôi bếp, nhúc nhích.
Một con sói trưởng thành mà mùi ốc cay đ.á.n.h bại — thật sự buồn .
Tiểu Hắc mùi liền bay , há cái mỏ lớn, nước miếng nhỏ từng giọt.
Ôn Noãn thấy cảnh đó liền xúc bộ thịt ốc còn chén, dùng que tre gắp từng miếng thịt cho hai con vật “đói khát” .
Chẳng mấy chốc, cái chén lớn sạch bóng.
Cả hai đầu cái nồi đất, ánh mắt đầy hi vọng.
Ôn Noãn nhịn nổi mà bật :
“Chưa nấu xong, để lâu mới ngon. Trưa ăn! Các ngươi mang nhiều đồ như , giữa trưa gà d.ư.ợ.c thiện và thịt dê cho ăn. Bây giờ… Đại Hôi mang lên núi tìm d.ư.ợ.c liệu ?”
Hai mắt Đại Hôi lóe sáng, gật đầu như trống bỏi.
Tiểu Hắc hai chữ gà d.ư.ợ.c thiện, liền sung sướng bay một vòng quanh Ôn Noãn, vút lên trời, bay núi bắt thêm con mồi.
— Nó thích ăn gà, càng thích uống thuốc.
Đại Hôi cúi ý bảo nàng leo lên lưng.
“Chờ chút, khóa cửa .”
Ôn Noãn lấy cây gậy trúc, lưỡi hái, cõng sọt, khóa cửa cẩn thận lên lưng sói.
Đại Hôi lập tức chạy như bay núi sâu.
Núi ngoài d.ư.ợ.c — chỉ núi sâu mới .
Nó đưa nàng đến nơi mà Phong Niệm Trần thường hái thuốc.
Ở đó cây cối sum suê, lá rụng trải dày chân như thảm.
Một con sóc nâu đang gặm quả thông, thấy liền hoảng sợ leo lên cây.
Vừa xuống lưng sói, Ôn Noãn thấy một bụi hoa tiêu.
Nàng lập tức hái sạch cả bụi.
Hoa tiêu — thứ gia vị đầu mười ba hương, cay thơm, còn t.h.u.ố.c .
Đại Hôi c.ắ.n ống quần nàng kéo nhẹ, ý bảo theo nó.
Ôn Noãn theo vài bước, một gốc cây cao đang chuẩn trổ hoa.
Nàng kỹ khẽ hít một :
“Đây là…”