Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:40:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các bá tánh: Thật chuyên nghiệp! Đây là buông tha một chiếc đèn hoa sen nào ?
vì rửa sạch đường sông chỉ rửa sạch những ngọn đèn hoa đen đoa, còn những rác rưởi khác thì cần dọn sạch?
Vào chiều tối, mười mấy tờ giấy đặt bàn sách của Nạp Lan Cẩn Niên.
Hắn xem từng tờ từng tờ một, mãi đến tờ giấy cuối cùng, chợt dừng động tác, chớp mắt chữ ở đó.
Hiện thế an , năm tháng tĩnh hảo?
Đây là điều nàng hướng tới ?
Không ngờ nha đầu một trái tim hướng tới thiên hạ!
Đã như , sẽ cho nàng một cái hiện thế an , năm tháng tĩnh hảo!
Nạp Lan Cẩn Niên cấp kỹ tờ giấy ngoài.
-
Phủ thần thợ.
Ôn Noãn đang nặn tượng đất.
Sắp đến sinh nhật của Ôn Nhu và Ôn Hinh, sinh nhật của Lương T.ử Vận cũng sắp tới , nàng dự định nặn một bộ tượng đất tặng cho các nàng.
Lần là nặn bằng đất sét, xong, tô màu, đó cầm nung là thể bảo tồn mãi.
Lúc Nạp Lan Cẩn Niên thì thấy đôi tay nhỏ của Ôn Noãn thuần thục chơi một đống bùn, bàn tay khéo léo của nàng, cục đất nhanh chóng hiện ngũ quan gương mặt con , đó nàng dùng hai con d.a.o điêu khắc nhỏ bằng trúc, khắc họa ở gương mặt: Đôi mắt, cái mũi, môi, cằm, kiểu tóc.
Từng cái đều giống như phép tiên , sống động hiện ngoài, dáng vẻ rõ ràng chính là Lương T.ử Vận!
Rất thật, khắc họa giống như đúc!
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày: "Sao cái gì cô cũng như !"
Ôn Noãn ngẩng đầu một cái, ánh mắt phức tạp, may mắn cần kế thừa ngôi vị hoàng đế, nếu tiềm chất hôn quân!
Thế mà vì điều ước của nàng là gì mà lao sư động chúng, sai vớt những ngọn đèn hứa nguyện lên!
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
"Làm ?" Đôi mắt nhỏ là ý gì?
Giống như việc tội ác tày trời gì .
"Không ! Huynh đến đây là chuyện gì? Còn đến giờ ăn cơm ?"
Hắn đến đây nhất định là ăn cơm ? Nạp Lan Cẩn Niên xuống bên Ôn Noãn: "Nhàn rỗi việc gì, đến thì đến thôi."
Ôn Noãn: "..."
Nạp Lan Cẩn Niên chỉ tượng đất trong tay nàng: "Cái như thế nào?"
"Huynh học ?"
"Ừm, dù cũng là nhàn rỗi việc gì. Vừa lúc xem thử tay của khôi phục thế nào ." Nạp Lan Cẩn Niên bẻ một cục đất sét xuống.
Ý của rõ ràng.
Ôn Noãn thấy bèn : "Huynh nặn cái gì?"
Công việc tinh tế như thật sự thể trợ giúp cánh tay khôi phục.
Sau khi từ kinh thành trở về, cũng tiếp tục giả vờ chặt đứt tay nữa, Ôn Noãn cũng hỏi nguyên nhân vì .
Chắc là giải quyết giải quyết xong !
"Làm một cái tượng cô ! Hình dáng của cô đang ở mắt, tiện lợi."
Ôn Noãn gật đầu: "Được."
Vì thế hai sóng vai hai chiếc ghế con, Ôn Noãn nghiêm túc chỉ dạy Nạp Lan Cẩn Niên từng chút từng chút phục chế bản .
Sau đó thỉnh thoảng truyền đến tiếng mềm mại và ngọt ngào của Ôn Noãn: "Không như , là như thế . , chính là như !"
"Này, biến thành gương mặt bánh nướng! Mặt là mặt trái xoan! Mặt trái xoan là nhọn, nhọn!"
"Đây là đôi mắt gì? Đôi mắt gà chọi gà ? Xấu c.h.ế.t!"...
"Tay của vụng về như lợn , đừng dùng tay , dùng tay trái ! Dạy con heo leo cây cũng so dạy..."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
-
Thật vất vả, một biến thành tất cả súc sinh, cuối cùng Nạp Lan Cẩn Niên cũng xong phiên bản tí hon của Ôn Noãn.
Giống như đúc!
Nạp Lan Cẩn Niên lòng: "Cũng giống. Cô dạy nặn một phiên bản !"
Ôn Noãn: "..."
Không còn thiết sống nữa!
nàng vẫn bẻ cục đất sét, bắt đầu dạy heo leo cây.
Đại Hôi đang lười biếng phơi nắng ở cách đó xa, ở một nơi Nạp Lan Cẩn Niên thấy, nó trợn trừng mắt với .
May mắn dạy nhanh hơn nhiều, nhanh nặn một phiên bản tí hon của Nạp Lan Cẩn Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-207.html.]
Nạp Lan Cẩn Niên hai tí hon giống như đúc đặt ở bên , lòng.
"Có thể động vật ? Tượng của Đại Hôi và Tiểu Hắc sẽ là dáng vẻ gì?"
Đại Hôi đang phơi nắng ở cách đó xa lời thì lập tức nâng cao tinh thần, nó vẫy cái đuôi với Nạp Lan Cẩn Niên: Đừng quên nó cũng là ch.ó sói vợ đó!
Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt nó một cái, tiếp tục : "Cũng một cái hình Tiểu Bạch !"
"Có thể, cái càng dễ hơn." Ôn Noãn cũng từ chối, sự thật là ba con vật quá đáng yêu.
Đại Hôi lắc đuôi lấy lòng Nạp Lan Cẩn Niên!
Sau đó nó nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chạy về hướng nào đó.
Ôn Noãn đang nghiêm túc và chuyên chú nặn một cục đất sét.
Lần Nạp Lan Cẩn Niên tay, chỉ ở bên cạnh nàng chơi bùn.
Trong thời gian tiết trời chuyển từ cuối đông sang đầu mùa xuân, ánh mặt trời mang theo chút màu vàng , chiếu lên thiếu nữ, yên lặng, ...
Như cả trái tim trở nên ấm áp-
——
Một canh giờ , Nạp Lan Cẩn Niên ôm một cái hộp về phủ, đưa cái hộp cho Lâm Phong: "Tìm nung , cẩn thận một chút, đừng hỏng."
"Vâng." Lâm Phong cẩn thận nhận lấy, xoay ngoài.
Ngay lúc xoay rời , một tờ giấy ở bay xuống.
Lâm Phong cúi đầu thoáng qua, sắc mặt lập tức đổi.
Hắn vội vàng xổm xuống, duỗi tay nhặt lên.
Một bàn tay xinh , khớp xương rõ ràng nhanh hơn bàn tay của một bước.
Nạp Lan Cẩn Niên cảm thấy chữ tờ giấy mắt đất chút quen thuộc, khom lưng nhặt lên tới, thoáng qua.
Gương mặt lập tức đen thui!
Đặc biệt là con rùa !
Đây là động vật nước, trung gì cũng một đúng !
"Lâm Phong! Đây là gì?"
Lâm Phong âm thanh gió lốc sắp tới , sợ tới mức cả run rẩy, suýt chút rơi cái hộp trong tay!
May mắn là phản ứng nhanh, nếu tội nặng thêm một bậc!
"Thuộc hạ đáng c.h.ế.t!" Lâm Phong cũng dám tranh luận.
Xong !
Đây là xảy chuyện gì?
Không thấy Tuệ An huyện chúa ném tờ giấy thùng rác ?
Sao nó rơi xuống từ của ?
Khóe mắt khẽ liếc qua, lúc thoáng Đại Hôi đang ngủ một tấm da hổ, dáng vẻ như chuyện gì cả!
Lâm Phong thoáng qua cái đuôi của Đại Hôi, con sói mắt trắng đang giả vờ ngủ!
Còn gì rõ nữa?
Đại Hôi, tên phản đồ !
Ta ngươi hại c.h.ế.t !
"Dạ hương (Phân) trong tháng ở huyện Ninh Viễn giao cho ngươi!"
Lâm Phong: "..."
Từ việc lặt vặt biến thành đổ hương (dọn bồn cầu)?
Hắn !
――
Vào chiều tối, khi ba Ôn Thuần tan học, đến chỗ Lâm lão nhận bài tập mới về phủ thần thợ.
Sau khi Ôn Noãn ngày thường bọn họ sẽ đến lớp của Phương phu t.ử học tập thì : "Vậy ngày mai sẽ chuẩn một chút quà tặng, đại ca mang theo tặng cho Phương phu tử, thể thất lễ."
"Được." Ôn Thuần đồng ý.
Ngày hôm , Ôn Thuần cõng một sọt rau dưa trường học.
Dọc theo đường gặp nhiều học sinh của thư viện Lộc Sơn, thấy thế mà cõng một sọt rau dưa tới đây thì đều ngạc nhiên, trong lòng khỏi khinh bỉ.
"Đó là ai ? Thế mà mang theo một sọt rau xanh đến học đường?"
"Chắc là tặng cho phu t.ử đấy chứ? Đây là truyện lớn nhất thấy trong năm nay!"
"Con cháu nhà nghèo ? Không sách nổi thì đừng học! Lấy chút rau xanh tới là keo kiệt với ai ?"
"Quản là con cháu nhà nghèo , cũng từng gặp nào keo kiệt như vật! Ít nhất cũng mua một miếng thịt đến đây chứ! Thật là quá hiểu tôn sư trọng đạo!"
Mọi nhỏ giọng bàn tán ở phía ba Ôn Thuần.
Ôn Lượng thấy Ôn Thuần thế mà cõng một sọt rau dưa đến học đường, vốn định lên chào hỏi thì chợt dừng bước chân.