Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:15
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nạp Lan Cẩn Niên cúi mắt bàn tay nhỏ đang nắm c.h.ặ.t t.a.y kéo chạy băng băng xuống núi.

Tay của vốn chút cảm giác nào hơn một năm nay, mà… lúc thoáng truyền đến tê dại nhẹ, như một sợi tơ tơ run lên trong da thịt c.h.ế.t lặng.

 

Hắn ngẩn .

 

Nàng kéo thế nào, liền để mặc nàng kéo thế .

 

Gió núi thổi, tay nhỏ nóng hổi, chân nàng chạy loạng choạng như chỉ cần chậm một chút là ngã… nhưng lực nắm vô cùng cố chấp.

 

Hắn bỗng thấy buồn .

 

Đến chân núi

Ôn Noãn kéo chạy một đến tận chân núi, buông tay liền gập xuống, hai tay chống gối, miệng há to thở dốc như cá mắc cạn.

Rồi cuối cùng mệt đến mức chịu nổi, nàng ngã phịch xuống dựa lưng cây, bệt xuống đất.

 

Sắc mặt đỏ lên như quả táo chín.

 

Trái Nạp Lan Cẩn Niên cạnh nàng, thở định như từng vận động, sắc mặt đổi, khí tức vẫn lạnh nhạt mà trầm .

 

Hắn nàng:

“Không chứ?”

 

Giọng mát lạnh, như suối mùa hè trượt qua đá, khiến tâm thần nàng run nhè nhẹ.

 

Lúc Ôn Noãn mới bừng tỉnh —

Trời ơi, nàng kéo chạy xuống núi!

 

…Hoàn cần thiết chút nào!

 

Nàng giả bộ nghiêm túc để che giấu sự hồ đồ của bản :

“Không… ! Khụ… khụ. Công t.ử … về nhà một chút ? xem mạch cho , xem d.ư.ợ.c tác dụng .”

 

Nàng nghĩ chắc chắn sẽ từ chối.

 

Ai ngờ—

 

“Cũng .”

 

Ôn Noãn: “…”

 

Nàng… chỉ khách khí cho .

 

thì đành chịu.

Hơn nữa về mỗi ngày đều lên núi chữa tay cho , chi bằng để nhà thấy mặt luôn, để nàng đỡ hỏi “con ”.

 

Thế là nàng lập tức dẫn về nhà.

 

May mà nhà nàng ở cuối thôn, sát chân núi, chẳng ai thấy.

 

Trong sân nhà Ôn gia

Ôn Noãn mở cổng:

“Đây là nhà , mời công t.ử .”

 

Nạp Lan Cẩn Niên bước , thần thái ung dung.

 

Hắn lia mắt bốn phía: tường trúc, nhà trúc, sân đất đỏ còn mới. Tất cả đều mộc mạc nhưng sạch sẽ, giản dị mà chút linh khí.

 

“Mới dọn đến?” Hắn nhớ chân núi chỉ một căn nhà tranh rách nát.

 

, mới vài hôm.”

Ôn Noãn kéo chiếc ghế trúc : “Công tử, mời .”

 

Nhà chỉ hai gian dùng để ngủ, tiện tiếp khách nên nàng chỉ thể để ở sân.

 

Nàng xoay rót nước.

 

Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý xuống, bàn tay trái đặt lên bàn trúc, dáng cao quý đến mức… giống như đang long ỷ chứ ghế trúc đơn sơ.

 

Ngay bên cạnh, Đại Hôi cũng “bốp” một cái nhảy lên chiếc ghế khác, thẳng lưng như một vị hộ vệ lạnh lùng.

 

Ôn Noãn bưng hai bát nước , cảnh tượng mặt mà thiếu điều phì:

Một – một sói nghiêm trang đến mức như đang tiếp đãi trong Kim Loan Điện.

 

Nàng đặt hai bát nước xuống:

“Nhà , thật thất lễ. Công t.ử uống tạm bát nước .”

 

Nàng chắc chắn sẽ uống.

Dù gì phú tức thì cũng quý”.

 

 

Nạp Lan Cẩn Niên cầm lấy chiếc bát sứ thô ráp, nước trong veo bên trong.

 

Hắn từng dùng bát uống nước.

Cũng từng uống nước đun sôi nguội…

kỳ lạ là chẳng thấy khó chịu chút nào.

 

Hắn nâng bát lên, uống một , sót một giọt.

 

Đặt xuống, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường.

“…” Ôn Noãn kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Hắn… khát đến ?

Một bát nước to thế , mà uống sạch chừa nổi một giọt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-21.html.]

 

Đại Hôi cũng học theo, ừng ực sạch bát.

 

Nạp Lan Cẩn Niên thấy nàng cứ trợn mắt , ánh mắt như đang hỏi cần uống đến thế , đành mở miệng, tự nhiên:

“Nước ngọt.”

 

Đại Hôi lập tức gật đầu lia lịa, đuôi quét đất đ.á.n.h phạch phạch: là siêu ngọt.

 

Ôn Noãn: “…”

 

“À… nước suối mà, đúng là ngọt.” Nàng lúng túng , “Công t.ử uống thêm bát nữa ?”

 

Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

 

Thêm bát nữa chắc bụng nổ mất.

 

Không khí rơi vài giây im lặng.

Ôn Noãn bắt đầu thấy khó chịu—

Người … vẫn định ?

 

nào đó ý thức đang khiến chủ nhà lúng túng, thần thái vẫn phong lưu bình lặng, tự nhiên như ở sân phủ của .

 

Cuối cùng, nàng ho nhẹ:

“Để xem mạch cho .”

 

Cứ chữa xong tiễn . Tự nhiên nam nhân đến mức chói mắt giữa nhà nàng, hổ c.h.ế.t.

 

“Được.”

Nạp Lan Cẩn Niên đưa tay trái , đặt lên cái bàn gỗ cũ nát nhưng chùi sạch bóng.

 

Ôn Noãn xuống bên cạnh, đầu ngón tay chạm lên mạch môn .

 

Nạp Lan Cẩn Niên cúi mắt đôi tay nàng—

gầy trơ xương, tái nhợt, mạch m.á.u xanh hiện rõ làn da mỏng như giấy.

Đầu ngón tay chạm da , lạnh như nước đầu thu.

 

Thân thể nàng thật sự quá yếu…

 

Thông tin Lâm Tinh tra lướt qua trong đầu :

Nàng sinh bệnh tật, suýt c.h.ế.t bao . Mấy ngày rơi xuống nước, bệnh càng nặng hơn. Ôn gia vì sợ nàng “xui”, ảnh hưởng mệnh cháu đích tôn nên đuổi cả nhà ngoài…

 

Một như , đến thể còn chữa nổi, thể trị độc cho ?

Vậy mà… nhân sâm nàng nhận , phỉ thúy nàng cũng trúng—

 

Hắn đang mải suy nghĩ thì Ôn Noãn thu tay về, cắt ngang dòng suy tưởng.

 

“Dược đúng bệnh. Độc trong tan bớt .

Uống thêm ba ngày t.h.u.ố.c nữa, ngày mai bắt đầu châm cứu.”

 

“Được.”

Ánh mắt bình tĩnh trở .

Hắn quét mắt căn phòng trúc đơn sơ: mùa đông đến, gió lùa bốn phía, lấy gì mà chống rét?

 

Ôn Noãn thấy một một sói vẫn bình thản đó, là lập tức căng thẳng:

“Nếu công t.ử chê, thì ở ăn chút cơm hãy về! Đại Hôi và Tiểu Hắc mang nhiều con mồi lắm.”

 

Nạp Lan Cẩn Niên còn kịp từ chối—

Đại Hôi gật đầu cái rụp, đuôi vẫy như cối xay gió, sang gật thêm mấy cái với để nhấn mạnh.

 

Nạp Lan Cẩn Niên: “…”

 

Rõ ràng là nó ăn chứ .

 

“Vậy… đành phiền cô nương.”

Hắn thản nhiên đáp. Thật cũng ăn đồ Viên quản gia nấu.

 

Ôn Noãn: “…”

 

Người đúng là thế nào là khách khí.

 

“Vậy công t.ử chờ một chút.” Nàng xoay bếp, bắt tay nấu nướng.

 

Đầu tiên là đun nước để vặt lông mấy con gà rừng Tiểu Hắc mang tới.

Tiếp đó nàng rửa rau, rửa d.ư.ợ.c liệu và mấy thứ hái sáng nay.

 

Nồi nước sôi, Ôn Noãn chuẩn bưng nồi nước sôi đổ bồn gỗ.

 

Nào ngờ…

 

Không từ khi nào Nạp Lan Cẩn Niên lưng nàng, cau mày kéo nàng sang một bên:

“Để .”

 

Hắn thực sự lo. Thân thể nhỏ bé như , lỡ trượt tay, nước sôi đổ lên thì chịu nổi.

 

Ôn Noãn định cần—

nhưng thấy chỉ dùng một tay nắm một bên quai nồi, nhẹ nhàng xách cả nồi nước sôi lên.

 

Không một giọt nào tràn ngoài.

 

…Thôi .

dù chỉ một tay, vẫn giỏi hơn nàng hai tay.

 

“Cảm ơn. Công t.ử ngoài . Chuyện còn .”

 

 

Loading...