Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-11-19 13:14:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai Thanh gia chỉ thấy một bóng đen cực lớn lao về phía , ép chặt .
Từ lão trợn mắt há hốc mồm:
Ngươi bao giờ gặp qua một tiểu nha đầu chạy như bay, đó nhảy lên, hai chân mở , đó hai đàn ông to lớn bay ngoài ?
Hơn nữa nàng rốt cuộc như thế nào để thể đá văng hai đàn ông to lớn ngoài, đồng thời còn mỗi đập trúng hai Thanh gia!
Nhiều năm , cho đến lúc c.h.ế.t ông Từ vẫn còn nghĩ tới cảnh tượng dũng mãnh của tiểu đồ , mỉm mà .
Ôn Noãn dẫm lên n.g.ự.c một trong hai đàn ông , khuôn mặt nhỏ hung dữ, giọng điệu vô cùng thiếu đánh: "Còn mua ? Ừm, mua ?"
Tỷ bán, ngươi dám mua ?
Ngô Khải Hoa và những khác theo Ôn Noãn đều trợn tròn mắt.
Ngô Khải Nghiệp thoát , ông đỡ Ôn Gia Mỹ dậy, cũng trợn mắt há hốc mồm.
Một đàn ông khác đập trúng thiếu gia của , sợ c.h.ế.t khiếp, nhanh chóng bò dậy lao về phía Ôn Noãn.
Lập công chuộc tội!
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhấc chân ngắn nhỏ, một cái đá nhanh tới mức thấy bóng!
Một tiếng "Phốc!" Cực kỳ trầm thấp vang lên.
Thân thể cao lớn đ.á.n.h thật mạnh lên Thanh Dương.
Thanh Dương đập trúng thì đôi mắt trợn to, miệng mở to, suýt chút nữa hộc máu!
Chân nhỏ của Ôn Noãn vẫn còn dẫm lên n.g.ự.c đàn ông cao lớn .
Sức nặng của bộ thể đè lên n.g.ự.c , đàn ông vạm vỡ loại cảm giác lực áp ngàn cân!
Hắn giống như thấy tiếng xương cốt đứt đoạn.
Đau đến mức ứa mồ hôi lạnh!
Tiểu nha đầu từ chui ? Từ một ngàn cân sắt đen ư?
Thanh Loan còn t.h.ả.m hại hơn, đàn ông đè ở thể động đậy, hô hấp khó khăn, cũng .
Sắc mặt của nàng hồng tím, là hổ vẫn là khó chịu, là vì cái gì khác...
"Còn mua ?" Ôn Noãn đàn ông hỏi .
"Con tiện nhân, tìm c.h.ế.t!" Người đàn ông bò dậy, túm đòn gánh lao về phía Ôn Noãn.
Chân ngắn nhỏ nhanh như tia chớp.
"Phốc!" Hắn đá lăn đến một bên, Thanh Dương đang dò dậy đập trúng!
Thanh Dương cảm thấy khí trong phổi của đều đ.á.n.h ngoài, xương cốt giống như vỡ nát!
"Xem là !" Ôn Noãn bình tĩnh thu chân .
Đại hán bò dậy, Thanh Dương vội : "Đứng ! Đỡ lên!"
Nếu như đập trúng thêm một thì chắc xương sườn của biến thành tro cốt mất thôi!
Sau khi Thanh Dương đàn ông to lớn nâng lên mới : "Chúng mua màu pháp lang ! Cô nương xin nâng chân cao quý lên, gia thương, ngươi bồi thường nổi !"
Ôn Noãn : "Vậy liền..."
"Đồ của bồi thường thì bồi thường!" Lúc Từ Đình Chi tới.
Ôn Noãn nhấc chân, vẫn giữ nguyên tư thế giẫm chân lên đàn ông to lớn, sang.
Từ Đình Chi với Ôn Noãn, hổ : "Đồ , ngươi đ.á.n.h thế nào cũng !"
Tiểu đồ , ngươi tìm quá khổ!
Ông Từ rơi nước mắt!
Vừa chua xót vui sướng!
Cốt cách thể nghi ngờ là tiểu đồ của ông , nàng hóa thành tro cốt ông cũng thể nhận .
Trên mặt Thanh Dương tỏ khiếp sợ: "Từ lão?"
Từ Đình Chi về phía : "Ngươi lão phu ?"
"Danh tiếng của Từ lão nổi như cồn, Thanh Dương tất nhiên !"
"Vậy ngươi còn dám bắt nạt tiểu đồ của ?!"
"..."
-
Cuối cùng hai Thanh gia cung kính xin Ôn Noãn cùng Ngô Khải Nghiệp, Ôn Gia Mỹ, đó đền cho mỗi một ngàn lượng tiền t.h.u.ố.c men, lúc mới rời .
Trong xe ngựa.
Thanh Loan đàn ông to lớn ép cả nửa ngày, hổ tức giận.
Nếu như việc truyền , nàng còn như thế nào nữa?
Ghê tởm c.h.ế.t!
"Ca, chúng cứ để như ?"
"Nếu thì ?" Thanh Dương che ngực, hoài nghi nứt xương.
Từ lão chính là ruột thịt của Hộ Quốc Công.
Hộ Quốc Công là ông ngoại của Thái Hậu.
Thái Hậu tạm thời thể trêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-218.html.]
Bà một đứa con trai ma quỷ!
"Yên tâm ! Nhà chúng lấy Sứ Thanh Hoa để nổi tiếng, ai thể lay động địa vị của nhà chúng , nên lo lắng chính là Thái gia... Về chờ Nhị hoàng tử... , đến lúc đó hết giận cũng muộn".
Trong lòng Thanh Loan vẫn cảm thấy nghẹn khuất, nhưng chỉ thể nhịn xuống.
Mà Thái gia hôm nay tới cửa muộn một bước, đó thấy một màn xuất sắc .
Bọn họ im lặng tới, im lặng rời ," mang theo một đám mây" nào.
-
Sau khi hai Thanh gia rời .
Ôn Gia Mỹ hỏi Ngô Khải Nghiệp: "Nhị cữu, ?"
"Không ." Chỉ là khi chuyện chút đau.
Ôn Noãn qua, mặt của Ngô Khải Nghiệp đều sưng lên như đầu heo.
Ôn Noãn: "Nhị cữu, hòm t.h.u.ố.c cháu đưa lúc rượu trật khớp, nhị cữu thoa một chút t.h.u.ố.c !"
"Ta giúp thoa." Ngô Khải Hoa lập tức .
Sau đó ông với ông Từ : "Lão bá, cảm ơn ngươi!"
Những khác cũng sôi nổi lời cảm ơn.
Từ Đình Chi vui vẻ xua tay: "Không cần khách sáo, cần khách sáo! Là việc nên ! Ta chỉ là đang giúp tiểu đồ của ."
Từ Đình Chi Ôn Noãn nước mắt lưng tròng: "Tiểu đồ , cuối cùng cũng tìm ngươi!"
Hắn tới nha môn tra Tuệ An sứ diêu ở Ngô Gia thôn liền lập tức chạy tới!
Ôn Noãn: "..."
"Lão gia gia, ông nhận sai , đồ của ngươi".
Ông Từ khụ khụ hai tiếng, sửa sang quần áo, đặt tay lưng : "Trước , nhưng ngươi lập tức bái sư còn gì?"
"Lão phu là Từ Đình Chi, kinh thành, ba tuổi học vẽ tranh, thiếu niên thành danh... , ngày đó thấy một bức tranh của ngươi ở hội đấu giá, cảm thấy ngươi thiên phú vẽ tranh, lão phu quyết định thu ngươi đồ ! Đến đây! Mau đây bái kiến sư phó!"
Cái gì? Không nhận sư phó ư?
Không thể , ông ưu tú như , mỗi đều bái ông thầy, thể đồ của ông chứ?
Ôn Noãn: "..."
Người còn hổ hơn đấy!
Kinh nghiệm cho nàng, thể nhận hổ sư phó!
"Xin , lão gia gia, cần sư phó."
Từ lão: "..."
"Ngươi là ai ?"
Nha đầu sẽ từng danh tiếng lừng lẫy của ông đấy chứ ?
"Từ Đình Chi, kinh thành, ba tuổi thể vẽ tranh, thiếu niên thành danh, mười tuổi vẽ một bức tranh nổi tiếng khắp Kinh Thành... Ngự Thư Phòng treo đầy danh tác của ông, một bức tranh giá trị liên thành". Ôn Noãn từng chữ mà ông tự giới thiệu.
Từ Đình Chi: "..."
Nha đầu còn nhớ rõ hơn cả ông !
"Làm đồ của nhiều chỗ !" Bắt đầu dẫn địch thâm nhập.
Ôn Noãn tò mò hỏi : "Ồ? Làm đồ của ông chỗ gì? Là tửu lầu ăn cơm cần trả tiền ?"
Từ Đình Chi: "..."
"Đi tiệm lương mua lương thực cần trả tiền?"
"..."
"Đi tiệm vải mua vải cần trả tiền?"
"..."
"Đi y quán xem bệnh cần trả tiền?"...
"Hay là đồ của ông thì mỗi tháng đều sẽ một ngàn mấy trăm lượng tiền công? Nếu như thì đây cố mà !"
Ôn Noãn liên tiếp kể mười mấy vấn đề cần tiền, Từ Đình Chi há hốc mồm!
Thời buổi ?
Sư phó còn trả tiền công cho đồ ?
"Không ? Vậy thì tính là đồ của ông nhiều chỗ ? Thật xin , lão gia gia, cần sư phó. Ông tìm những khác !"
Sư phó là thứ phiền toái, nghĩ kiếp quá nhiều sư phó, mỗi đều phiền.
Từ Đình Chi: "..."
Thôi, thôi, tiền ở khắp thiên hạ, đồ chỉ một!
Đối với ông, việc mỗi ngày tìm đồ khắp nơi còn vất vả hơn việc kiếm tiền.
Coi như cho đồ chút tiền tiêu vặt !
Tiểu đồ ở trong hầm trú ẩn cũ nát , e rằng trong nhà cũng nghèo.
"Tiểu đồ ! Mua đồ vật cũng thể trả tiền nha! mà sư phó thể cho tiểu đồ ngươi mỗi tháng hai ngàn lượng tiền tiêu vặt!"
Ôn Noãn: "..."