Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:04:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ôn Noãn vội vàng bật dậy, lau mồ hôi trán ngay:

 

“Nhị ca, chính là cứu từ sông hôm đó.”

 

Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần đang đẩy xe đẩy bước sân thì lập tức dừng .

Vương thị và Ngô thị theo , thấy bóng dáng Nạp Lan Cẩn Niên thì đồng loạt sững . Gương mặt Vương thị lập tức đỏ bừng vì kích động:

 

“Công t.ử chính là ân nhân cứu mạng Noãn nhi của nhà . Ân công, cảm ơn cháu tay giúp đỡ!”

 

Ngô thị cũng luống cuống :

 

“Ân công, hôm đó chúng vội vàng đưa Noãn nhi đến y quán, quên hỏi tên, quên hỏi nhà… đến bái tạ cũng . Thật sự vô cùng.”

 

thái độ nhàn nhã của vị công t.ử , việc đang mặt ngay trong sân nhà , hai khỏi giật thêm nữa.

 

Vừa xong, Ôn Gia Thụy cùng hai con trai lập tức buông xe đẩy, bước nhanh tới chắp tay thi lễ:

 

“Đa tạ ân công cứu mạng tiểu nữ ngày !”

 

Nạp Lan Cẩn Niên nhẹ nhàng nâng tay, ngữ khí thản nhiên:

 

“Chỉ là chuyện nhỏ, tốn sức. Mọi cần hành lễ.

Ngược , Ôn cô nương giúp một đại ân, mới là cảm tạ.”

 

Cả nhà đồng loạt về phía Ôn Noãn.

 

Ôn Noãn thở dài — đúng là thể giấu .

 

Nàng đơn giản :

 

“Hôm qua con gặp một con diều hâu thương, nên chữa giúp nó. Không ngờ đó là thú nuôi của công tử. Con diều hâu trúng độc ở cánh, độc cũng chính là loại khiến tay công t.ử ảnh hưởng. Hôm nay công t.ử đến tìm con để xem thể chữa trị .

Mấy thứ thịt trong sân đều do diều hâu và công t.ử mang tới.”

 

Ôn Nhiên lập tức vỗ tay:

 

“Thì ! Muội còn thắc mắc vì hôm đó con chim diều hâu đến cả gà cũng bắt . Hóa độc!”

 

lúc đó, Tiểu Hắc bay ngang trời đáp xuống, trong móng vuốt còn quắp theo hai con thỏ hoang. Nó đặt thỏ xuống đất, xoay vòng quanh Ôn Noãn, kêu một tiếng như đang tranh công.

 

Khung cảnh chứng thực lời Ôn Noãn .

 

Người lớn ngại ngùng, nhỏ cảm kích

Vương thị đống “quà tặng” trong sân, càng thêm mất tự nhiên:

 

“Ân công là ân nhân cứu mạng Noãn nhi, chúng còn dám nhận đồ của công tử?”

 

Ôn Gia Thụy cũng gật đầu:

 

“Noãn nhi giúp công t.ử là chuyện . Chúng còn đến cửa dập đầu tạ ơn, nay công t.ử mang nhiều lễ vật đến như … thật sự hổ thẹn vô cùng.”

 

Nạp Lan Cẩn Niên bình thản đáp:

 

“Không . Đều là Tiểu Hắc và Đại Hôi bắt về bày tỏ cảm tạ với Ôn cô nương.

thứ mười bảy trong nhà, cứ gọi là Thập Thất.”

 

Ôn Noãn thấy nhà bắt đầu khách khí quá mức liền chen :

 

“Bà nội, , con mời công t.ử ở ăn cơm. Mọi giúp con chuẩn !”

 

Hai lập tức bận rộn.

 

Ôn Lạc và Ôn Nhiên chạy theo hỗ trợ.

 

Ôn Thuần và Ôn Hòa đem ốc nước ngọt ngâm thùng nước trong.

 

Ôn Gia Thụy trò chuyện với Nạp Lan Cẩn Niên.

Ban đầu ông còn câu nệ — dù chỉ cần khí chất của vị công t.ử cũng phận tầm thường.

 

Nạp Lan Cẩn Niên chủ động hỏi chuyện ốc nước ngọt, hỏi vì cả nhà bắt nhiều như .

Từ chuyện ốc chuyển qua ruộng, từ ruộng chuyển qua thảo luận thời tiết mùa màng.

 

Một từng sách, một kiến thức sâu rộng — nhanh chuyện trò sôi nổi, còn chút xa lạ nào.

 

Nửa canh giờ — một bàn thức ăn đầy ắp

Chỉ nửa tiếng, Ôn Noãn và bày lên bàn một bữa trưa phong phú đến nỗi chính trong nhà cũng hiếm khi thấy.

 

Canh rau chân vịt và cải ngồng trắng, gà hầm t.h.u.ố.c bắc, thịt thỏ kho tàu, thịt dê nấu gừng, canh sườn dê hầm thủ ô, gà luộc chấm muối tiêu, ốc nước ngọt xào cay, tôm sông xào hẹ.

Gà t.h.u.ố.c bắc thơm mà ngán, đầy đủ ngũ vị, công hiệu bồi bổ thể.

 

Canh sườn dê thủ ô công hiệu bổ m.á.u dưỡng nhan, nhưng mà táo đỏ, thêm chút táo đỏ thì càng tuyệt vời.

 

Thịt thà đều do khác cung cấp, còn chỗ tôm là hôm nay khi bắt ốc nước ngọt ở sông, vận khí , Ôn Gia Thụy bắt , lượng ít, chỉ mười mấy con, nhưng mà loại tôm sông hương vị ngọt thanh ngon miệng.

Trong lúc Ôn Noãn bận rộn bếp, mùi thức ăn từng đợt lan , hòa cùng gió chiều mà nhẹ nhàng chui mũi . Nạp Lan Cẩn Niên vốn chỉ nghĩ đồ nàng nấu “chắc cũng tệ”, nhưng đến khi thấy một bàn đầy đủ sắc – hương – vị, ngay cả cũng thoáng sững .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-22.html.]

Phòng bếp chỉ là bếp lộ thiên, cách đó xa thấy rõ.

Vậy mà tiểu cô nương gầy trơ xương

tay chân thon nhỏ, tóc buộc đơn giản—

thể mâm cơm phong phú đến mức trong phủ lớn cũng chắc ăn hàng ngày.

 

Con gái nông hộ mà nấu thế ?

 

Ôn Gia Thụy lúc quen hơn với Nạp Lan Cẩn Niên, cũng quý sự lễ độ, kiến thức sâu rộng của nên giọng điệu thiện thấy rõ:

 

“Thập Thất, mời ăn cơm.”

 

Nạp Lan Cẩn Niên xuống, mắt vẫn dừng đĩa thịt gà kho đậm màu mặt, giọng bình thản mà mang theo ý tán thưởng rõ:

 

“Ôn cô nương đa tài thật. Tuổi còn nhỏ, chỉ hiểu y thuật mà tay nghề nấu ăn cũng hiếm thấy.”

 

Đũa trong tay Ôn Gia Thụy thoáng khựng, ông bật :

“Noãn nhi bẩm sinh thiếu hụt, bệnh tật ốm yếu, nên sách nhiều. Bệnh lâu thành y! Con bé thông minh, từ nhỏ giúp việc nặng , rảnh rỗi chỉ sách giải buồn. Trong thôn đứa cháu thư viện Lộc Sơn, mỗi về đều đem cho nó vài quyển. Có lẽ là học trong sách cả thôi. Mời công t.ử nếm thử tay nghề tiểu nữ.”

 

Ông hề

sách dạy nấu món ngon đến mức .

 

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu, hỏi thêm.

lời giải thích cũng đủ kín kẽ, hợp lý tai ngoài.

 

khách, ăn theo quy củ

Bàn bát tiên đủ chỗ, mà quy củ trong thôn cho phụ nữ chen bàn đàn ông, nên Vương thị dẫn Ôn Noãn và Ôn Nhiên phòng ăn bên cạnh.

Nhà nhiều thịt, nên phần của ai cũng giống .

 

Ôn Noãn còn đặc biệt chuẩn một bồn thịt to cho Đại Hôi, một tô to cho Tiểu Hắc. Hai con vật ăn hít hà như sợ ai giành mất.

 

Trong khu nhà trúc đơn sơ, tiếng ăn uống vang lên rộn ràng—

Đây là đầu tiên từ khi chuyển đến đây, căn nhà ấm áp đến .

 

Ngay cả Nạp Lan Cẩn Niên cũng ăn đến nỗi… no căng.

 

Hắn đống xương mặt:

 

“…”

 

Ta… ăn nhiều ?

 

Hắn liếc sang đám Ôn Gia Thụy.

Mọi đều ăn chậm rãi.

Hắn thì mặt là… một ngọn núi nhỏ.

 

Sắc mặt trai lập tức đỏ lên.

 

Hắn vội nghiêng đầu phía bếp—

Đại Hôi đang xử lý bồn thịt to một cách cuồng nhiệt, ăn còn nhiều hơn .

Tiểu Hắc cũng đang chôn mỏ tô thịt, xương văng tứ tung.

 

Sự hổ trong lòng bỗng tan như từng .

 

Ít nhất…

chỉ ăn khỏe đến mức dọa .

 

Sau khi ăn xong

Nạp Lan Cẩn Niên rõ thời gian:

“Chiều mai, sẽ bảo Đại Hôi đến đón cô nương lên núi trị thương.”

 

Ôn Noãn gật đầu, chào hỏi gia đình Ôn gia vài câu, dắt theo một sói một chim, nỡ rời bữa cơm nhưng vẫn trở về núi.

 

Trên đỉnh núi

Phong Niệm Trần đang mặt mày sầm sì tảng đá, thấy liền nhào tới, hô to:

 

“Thập Thất! Nhân sâm và linh chi trúng ai đào mất !

Tên rùa đen nào to gan như !”

 

Hắn kịp để Nạp Lan Cẩn Niên mở miệng, xoay thẳng Đại Hôi:

 

“Đại Hôi! Không ngươi canh giữ đỉnh núi ? Một bóng cũng dám xông ! Vậy ai đào mất nhân sâm và linh chi của ? Ngươi thấy ?”

 

Đại Hôi ôm cái bụng căng tròn, đôi mắt tròn vo hiện rõ vẻ “sói vô tội”, lắc đầu mạnh đến mức tai rung theo, lảo đảo về ổ—

hình như… buồn ngủ vì ăn no.

 

Nhân sâm là cái gì? Linh chi là cái gì?

Trong đầu nó lúc chỉ mỗi hai chữ: buồn ngủ.

 

Phong Niệm Trần nghẹn một bụng tức, sang hỏi Tiểu Hắc:

 

“Tiểu Hắc! Ngươi bay trời suốt, chẳng lẽ thấy đứa nào gan lớn như trời đào mất bảo bối của ?”

 

 

 

 

 

Loading...