Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-11-19 14:01:17
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm .

 

Đoàn dậy sớm tiếp tục lên đường, Lâm Đình Hiên đ.á.n.h xe ngựa mà Ôn Hinh cùng Ôn Gia Mỹ .

 

Ôn Hinh đưa cho một lọ cao xóa sẹo: "Cao xóa sẹo hiệu quả , vết sẹo do đao mặt cha đều là dùng nó mà giảm bớt."

 

Ngày hôm qua nàng thấy nhiều vết sẹo, chi chít trồng chéo lên , thấy ghê !

 

Lâm Đình Hiên chần chừ một chút nhận lấy: "... Cảm ơn."

 

Cô nương thể như thấy ?

 

Ôn Gia Mỹ: "Lâm công t.ử sẹo ?"

 

Hai : "..."

 

Mặt Ôn Hinh lập tức đỏ lên: "Ngày hôm qua thương, cháu lo lắng sẽ để sẹo!"

 

"Miệng vết thương bôi t.h.u.ố.c ? Có nghiêm trọng ?" Ôn Gia Mỹ quan tâm hỏi.

 

"Đã bôi qua, nghiêm trọng."

 

Lúc những xe ngựa khác xuất phát, Lâm Đình Hiên thở dài nhẹ nhõm một : "Ta đ.á.n.h xe ngựa, hai vị cẩn thận".

 

"Được."

 

Vạn Quân thoáng qua Ôn Hinh đang "Xum xoe" ở mặt Lâm Đình Hiên, thoáng qua chủ t.ử đang "Xum xoe" ở mặt Ôn Noãn.

 

Nàng đưa kết luận: Mị lực của chủ t.ử đủ!

 

Định lực của Ôn Noãn cô nương quá mạnh!

 

-

 

Cách kinh thành càng gần, gặp càng nhiều thương đội.

 

Nửa đường, Ôn Noãn thấy một đoàn xe từ một con đường mở rộng, những xe ngựa đó đều thống nhất ghi chữ Thanh.

 

Đây là thương đội Thanh gia.

 

Ánh mắt nàng trong phút chốc bỗng lạnh vài phần.

 

Còn một đoạn đường là tới kinh thành, nơi một cái Thập Lí Đình, bên cạnh đình quán .

 

Xe ngựa Thanh gia dừng ở một bên, từng chiếc dừng chỉnh tề ở ven đường.

 

Tổng cộng mười chiếc.

 

Ôn Noãn nhướng mày: Xem mang nhiều hàng hóa!

 

Người Thanh gia đều xuống xe ngựa, nghỉ chân một chút ở trong quán .

 

Xa phu kéo ngựa đến một bên cột , để cho chúng nó ăn chút cỏ, thuận tiện bổ sung thể lực.

 

Đi đường, thời tiết nắng nóng bức nên khát nước, hơn nữa một lát nữa còn xếp hàng thành, xếp hàng bao lâu, cho nên đây chỉ là một quán nhỏ, nhưng việc ăn vẫn .

 

Mười chiếc bàn bát tiên, thì bảy chiếc .

 

Trong quán chỉ bán , còn bán thức ăn trong lúc chờ đợi như đậu xanh sa, Hồng Đậu sa, trứng luộc trong nước , đậu hũ trần nước suối, đậu phộng luộc.

 

nhiều đều là mua rót đầy túi nước, tùy tiện mua chút đồ ăn, tiếp tục lên đường.

 

Ôn Noãn với Nạp Lan Cẩn Niên: "Chúng cũng nghỉ ngơi một chút ở quán ."

 

"Được."

 

Đoàn cũng tìm nơi trống trải, dừng xe ngựa, về phía quán .

 

Thanh Dương liếc mắt bọn họ một cái, nhận là đám Ngô Khải Nghiệp, ánh mắt lóe lên.

 

Thanh Loan cũng nhận bọn họ, trong mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm.

 

Lúc quán còn thừa bốn bàn.

 

Sau khi Ngô Khải Nghiệp xuống xe ngựa đến suy nghĩ định một cái bàn trong đó.

 

Người Thanh gia ngăn ở ông, chặn đường của ông.

 

Mấy Thanh gia khác nhanh chóng chiếm nốt bốn cái bàn còn .

 

Mỗi một bàn bát tiên tám .

 

Hai chiếc bàn bát tiên đầy Thanh gia.

 

Hai Thanh Dương cố ý mỗi chiếm một chiếc bàn bát tiên.

 

Ngô Khải Nghiệp với Thanh Dương cùng Thanh Loan: "Xin hỏi thể nhường cho một cái bàn ?"

 

Mí mắt Thanh Dương cũng thèm nâng, thèm đáp ông một câu nào cả.

 

Chỉ như thấy.

 

Thanh Loan: "Được thôi! Quỳ xuống tới cầu xin tỷ tỷ , sẽ suy nghĩ một chút."

 

Ngô Khải Nghiệp: "..."

 

Mẹ kiếp -

 

Ông chủ quán thấy đến đây hỏi hai Thanh Dương: "Hai vị khách quan thể cùng , nhường một chiếc bàn ?"

 

Thanh Dương: "Xin , bảy tuổi chung, tiện như ! Lại cái bàn là chúng , dựa cái gì mà nhường?"

 

Ông chủ thấy những quần áo ngăn nắp, cũng dám đắc tội, chỉ thể xin Ngô Khải Nghiệp: "Nếu thì khách quan đợi một chút?"

 

Ngô Khải Nghiệp cũng để ý tới Thanh Loan nữa, ông liếc mắt đ.á.n.h giá bốn phía một cái xem đợi bao lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-lam-giau-vang-danh-thien-ha-gdpc/chuong-269.html.]

 

Lúc cây đại thụ, một bàn lúc dậy rời .

 

Ôn Noãn mang theo tới: "Nhị cữu, chúng ở đây là ."

 

Ôn Noãn dẫn đầu tới vị trí gần cây xuống, những khác cũng xuống theo.

 

Từ lão ngủ , nên ông xuống xe ngựa.

 

Lôi Đình cùng Lâm Đình Hiên ghép bàn bên cạnh , vặn xuống.

 

Ông chủ quán thở dài nhẹ nhõm một , lập tức qua hỏi bọn ăn cái gì.

 

Ôn Noãn gọi một chén đậu xanh sa, những khác gọi đậu hủ hoa, gọi Hồng Đậu sa, gọi giống như Ôn Noãn.

 

Ngoài còn một gọi một cái trứng luộc trong nước , hai đĩa đậu phộng luộc.

 

Thức ăn nhanh mang lên.

 

Ôn Noãn uống xong đậu xanh sa, ăn một cái trứng luộc trong nước .

 

Tốc độ nàng ăn nhanh, nhưng mà bộ dáng ăn , khiến khác thấy cảnh ý vui, chỉ thôi cũng thấy thèm ăn.

 

Ôn Noãn ăn xong liền lười biếng dựa cây, vị trí nàng lúc thể dựa lưng cây đại thụ.

 

Nạp Lan Cẩn Niên chỉ gọi một chén , nơi đặt trong một cái bát, đắng, khi uống xong, tay cũng tùy ý đặt ở cây.

 

Vừa lúc ở bên cạnh Ôn Noãn, nhỏ giọng chuyện với Ôn Noãn.

 

Hơi thở lạnh băng, khiến khác tránh xa ngàn dặm ngày thường, đều bởi vì nữ hài bên cạnh mà thu vài phần.

 

Hai tư thế lười biếng dựa cây, chuyện chờ ăn xong.

 

Người nhỏ tuổi hơn thì môi hồng răng trắng, dường như là Thiện Tài Đồng T.ử tòa Quan Âm nương nương.

 

Người lớn tuổi hơn thì tuấn mỹ phi phàm, một khuôn mặt mỹ đến nỗi quần thần tức giận, tìm thấy khuyết điểm.

 

Chỉ thấy , , ...

 

360 độ tất cả đều là !

 

Ánh mắt trong quán đều nhịn về phía hai .

 

Ánh mắt Thanh Loan cũng Nạp Lan Cẩn Niên hấp dẫn.

 

"Đại ca, nam t.ử mặc y phục màu bạc là ai?" Thanh Loan hỏi.

 

Nàng từng gặp qua nam t.ử trông tuấn tú trai như !

 

"Không ." Thanh Dương mơ hồ cảm thấy dễ chọc.

 

Cứ cho là ở kinh thành thì cũng chỉ quan viên thể xuất hiện triều đình, cùng cáo mệnh phu nhân và quý nữ tư cách tham gia cung yến mới mặt Nạp Lan Cẩn Niên.

 

Những khác đều chỉ là trông tuấn mỹ phi phàm, nhân gian chỉ một như thế!

 

Thanh gia chỉ là hoàng thương, thật đúng là tư cách gặp .

 

-

 

Lúc đám Ôn Noãn ăn xong .

 

Ngô Khải Hoa thanh toán bạc, đoàn trở về xe ngựa của , chuẩn lên xe ngựa rời .

 

Lúc Thanh gia cũng ăn xong , bọn họ cũng tính tiền rời . Xa phu nhanh chóng dẫn ngựa, những khác chuẩn lên xe ngựa.

 

Sau khi Ôn Noãn lên ngựa, về phía đội ngũ Thanh gia, trong lòng đếm chậm: Một, hai, ba!

 

Vừa đếm tới ba, một âm thanh kỳ quái vang lên, một cây đại thụ đột nhiên bật gốc, cả cây đại thụ đều đổ xuống, vặn đổ một loạt xe ngựa Thanh gia đang ngừng ở ven đường.

 

Nhánh cây cùng lá cây dày đặc đổ về phía bên đường, tung lên một trận cát bụi màu vàng.

 

Mọi : "..."

 

Khóe miệng Ôn Noãn cong lên

 

Một loạt mười chiếc xe ngựa, bộ đều cây đại thụ thô to đập bẹp!

 

Không một cái nào may mắn thoát khỏi!

 

Vừa vặn !

 

Mặt đất cũng đều chấn động một chút.

 

Người trong quán sợ tới mức tất cả đều lên, khắp nơi, tìm nơi trống trải, kinh ngạc một màn .

 

Hai Thanh gia: Trợn mắt há hốc mồm!

 

Hàng hóa của bọn họ!

 

Hàng hóa giá trị mấy chục vạn lượng của bọn họ!

 

Hàng hóa sư phó nhất của Thanh gia bọn họ chuẩn trong một năm!

 

Người Thanh gia như ong vỡ tổ chạy qua , cứu giúp hàng hóa!

 

Vẻ mặt bốn phía đều từ kinh ngạc chuyển biến thành vẻ mặt sống sót tai nạn!

 

Mọi phục hồi tinh thần đều nổ tung:

 

"Trời ạ! Sao thế ? Cái cây đang như thế đổ ?!"

 

"Không địa chấn chứ?"

 

"Dọa c.h.ế.t ! May mắn đổ về phía chúng , nếu sẽ đổ c.h.ế.t !"

 

 

Loading...