Nông Nữ Mang Không Gian: Ta Không Còn Là Kẻ Yếu Đuối - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-09-03 03:50:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi thấy khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt đầy tơ m.á.u của Mạc Huyền, Tần Niệm , thể vì chuyện cá nhân mà phiền bọn họ.

Nàng : "Ta chỉ theo sư phụ và sư ngoài dạo thôi, chuyện gì khác."

Với lời dối , Mạc Huyền tin, thiên hạ rộng lớn, nơi nào mà chẳng ? Nhất định đến biên quan chiến loạn ư?

vì Tần Niệm , cũng thể hỏi ép.

Ánh mắt dừng mặt Lâm Thiên Thành: "Tiên sinh, bổn vương thể hỏi một chút, môn phái của các ngươi là gì ?"

"Chúng là Thiên Uyên Môn, là sư của sư chưởng môn, tên Lâm Thiên Thành, là đồ của sư chưởng môn, tên Tô Bích.

Tiểu Niệm Niệm , là đồ của ."

Lâm Thiên Thành xong, vẻ mặt đầy đắc ý. Đột nhiên nghĩ đến tiếng c.h.é.m g.i.ế.c ở biên quan mấy đêm nay, vẻ đắc ý mặt Lâm Thiên Thành, lập tức biến mất.

Tô Bích : "Huyền Vương, chiến sự khẩn trương ?"

Huyền Vương gật đầu: "Trước đây, hai nước thế lực ngang bằng. mấy ngày nay, Ô Kim Quốc đến một viên mãnh tướng.

Không tên thật, binh sĩ Ô Kim Quốc đều xưng là "Võ Thần".

Thân hình cao lớn, uy mãnh, tay dùng đại đao, sức mạnh vô cùng. Bất kể ai giao chiến với , đều qua nổi mười chiêu.

Mấy ngày nay, g.i.ế.c hơn mười chiến tướng của chúng ."

"Báo.."

Vệ binh lớn tiếng hô , quỳ một gối xuống: "Khải bẩm Vương gia, ngoài thành Ô Kim Quốc đang chửi rủa khiêu chiến."

"Đã rõ."

Vệ binh nhanh chóng lui xuống.

Mạc Huyền nhíu mày: "Viên mãnh tướng của Ô Kim Quốc, dường như mệt mỏi, ngày đêm ngừng đến khiêu chiến."

Tô Bích sắc mặt trở nên lạnh lẽo: "Vương gia, cách nào chiến thắng ?"

"Hơn mười chiến tướng đều chịu thua, lên giao chiến với , đều c.h.é.m ngã ngựa."

"Báo.."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-nu-mang-khong-gian-ta-khong-con-la-ke-yeu-duoi/chuong-156.html.]

Lại một vệ binh chạy : "Khải bẩm Vương gia, Ô Kim Quốc bắc thang mây công thành .

Nguyên soái lên cửa ải, sai thuộc hạ về bẩm báo Vương gia."

Tô Bích , vội vàng dậy: "Vương gia gánh ngàn cân trách nhiệm, chúng quấy rầy nữa, cáo từ."

Lâm Thiên Thành và Tần Niệm đều dậy, chuẩn rời .

"Tô , các ngươi cùng theo bổn vương đến cửa ải xem một chút ?"

Tô Bích , . lo lắng cảm xúc của Tần Niệm, ánh mắt về phía nàng.

Tần Niệm hiểu tâm tư của Tô Bích và Lâm Thiên Thành, nàng gật đầu: "Nếu thể, chúng xem."

"Được, mời cùng theo bổn vương đến."

Một đoàn từ phòng Huyền Vương ngoài, đối mặt gặp Lan Lăng công chúa.

Tô Bích bước chân khựng , lập tức đến bên cạnh Tần Niệm, nữ nhân là một con rắn độc, thể để nàng hại Tần Niệm.

"Ôi chao, lão già nhà ngươi, còn sống đấy ? Còn trốn đến quân doanh nữa?"

Lâm Thiên Thành gọi một tiếng.

Câu "lão già nhà ngươi" , lập tức chọc giận Lan Lăng công chúa, dám nàng già ư? Chắc chắn chết!

Nàng một chưởng vỗ về phía Lâm Thiên Thành: "To gan nô tài, thấy ngươi sống chán ."

Lâm Thiên Thành khinh thường hừ một tiếng, định chưởng chống trả, Mạc Huyền chiêu.

Lan Lăng công chúa lùi liên tục hơn hai mươi bước, mới miễn cưỡng vững.

Nàng chấn động bởi chưởng lực của Mạc Huyền khiến ngũ tạng lục phủ như lật tung.

Mạc Huyền ánh mắt lạnh băng: "Cô mẫu, cửa ải chiến sự khẩn trương, nếu ở quân doanh, bây giờ hãy rời .

Mấy vị đều là khách quý do mời đến, mà còn động tay động chân, đừng trách khách khí."

Hắn trở mặt.

Lan Lăng công chúa một tay vịn tường, một tay vịn ngực, thở hổn hển.

Loading...