Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 1
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:29:53
    Lượt xem: 66 
Lời đồn
Trần Thanh Trúc một bằng hữu thiết trong làng tên Quyên Nương. Vì nàng cũng gả về cùng thôn nên khi rảnh rỗi, Quyên Nương tìm đến Thanh Trúc trò chuyện. Thế nhưng, nàng vẫn lựa chọn thời điểm khi Trần Lão Nhị vắng nhà mới ghé đến.
Quyên Nương hiện đang mang thai. Phu quân của nàng là nhi tử độc nhất trong nhà, nên khi Quyên Nương tin vui, mẫu chồng để nàng công việc nặng nhọc, mỗi ngày chỉ cần lo việc bếp núc.
Tuy nhiên, Quyên Nương chẳng thể an nhàn , nàng tìm một mối thêu thùa ở trấn để việc . Nàng nhận giày và khăn tay từ hiệu thêu nơi thị trấn về thêu. Vì thiết với Trần Thanh Trúc nên nàng cũng ngỏ ý rủ Thanh Trúc cùng .
Vậy nên Quyên Nương giới thiệu, chủ hiệu thêu cũng hài lòng với tài thêu thùa của Trần Thanh Trúc, liền tin tưởng giao việc thêu khăn tay cho nàng.
Mỗi ngày, Quyên Nương đều tranh thủ thời điểm Trần Lão Nhị vắng mặt, mang khăn tay đến, hai tỷ cùng việc. Trước khi Trần Lão Nhị về, Quyên Nương mang những chiếc khăn thêu trở về.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cứ như , chuyện che mắt Trần Lão Nhị một thời gian. Trần Thanh Trúc thấy Quyên Nương đang m.a.n.g t.h.a.i chạy ngược chạy xuôi vất vả nên chỉ lấy Quyên Nương hai văn tiền cho mỗi chiếc khăn tay, hòng để Quyên Nương thể bán cho hiệu thêu với giá ba văn tiền một chiếc.
Mỗi chiếc khăn thể thêm một văn tiền, Quyên Nương đương nhiên cũng vui vẻ chấp thuận, dù chẳng mấy chốc nàng sẽ thêm một nhi tử để nuôi dưỡng.
Cứ thế dần dần, Trần Thanh Trúc lặng lẽ tích lũy hơn một trăm văn tiền. Chuyện , ngoài Trần Lập Xuân thì ai , ngay cả Lưu Thị, Thanh Trúc cũng giấu kín.
Hôm nay, Quyên Nương như khi, ước chừng Trần Lão Nhị ở nhà, mang những món đồ thêu đến tìm Thanh Trúc.
“Mau đây, Lập Xuân, mau lấy cho tỷ tỷ một chén nước.” Trần Thanh Trúc đỡ Quyên Nương an tọa ghế.
Quyên Nương cũng chẳng khách sáo, nhận chén nước Trần Lập Xuân đưa mà uống cạn nửa chén, nghỉ ngơi chốc lát mới thuật cho Thanh Trúc tin tức .
“Thanh Trúc , mấy hôm nay thấy lời đồn về ?”
“Lời đồn gì cơ?”
Thấy Trần Thanh Trúc hề chút gì, Quyên Nương thầm oán lỡ lời. Thanh Trúc vốn lo lắng về đại sự hôn nhân của , nay còn những lời đàm tiếu như thế , chẳng tính cho .
Trần Thanh Trúc cứ cố chấp đòi , Quyên Nương đành lòng, đành thuật cho Thanh Trúc những lời đồn đại mà nàng thấy.
Thì Trần Thanh Trúc giặt giũ y phục ở bờ sông thì chẳng may trượt chân ngã xuống dòng nước, Cao Hữu Lai vô tình ngang qua tay cứu vớt nàng lên bờ. Thế là kẻ trông thấy, liền đem chuyện đề tài dư tửu hậu, đàm tiếu khắp thôn.
Tin đồn cứ thế lan truyền từ sang khác, khắp hang cùng ngõ hẻm trong thôn, rằng Trần Thanh Trúc đến tuổi cập kê mà vẫn chịu xuất giá là vì Cao Hữu Lai. Người còn đồn đãi rằng hai kẻ tư tình đính ước với , giấu diếm cả bề trong nhà. Trần Thanh Trúc giận đến run , hai bọn vốn dĩ chẳng hề bất kỳ tư tình gì, một kẻ ở thôn Đông, một kẻ ở thôn Tây, ngày thường còn hiếm khi gặp mặt.
“Giờ đây trong thôn đồn đại khắp nơi chuyện giữa ngươi và Cao Hữu Lai , chỉ e rằng phụ ngươi chuyện, đến lúc đó…”
“Tỷ tỷ, cha về !” Quyên Nương đang thấp thỏm yên, chợt tiếng Trần Lập Xuân gọi vọng từ ngoài cửa, rằng Trần Lão Nhị trở về.
Hai vội vã cất giấu kỹ những chiếc khăn tay thêu dở. Trần Thanh Trúc còn đang ngạc nhiên hiểu vì phụ trở về sớm như , thì Trần Lão Nhị sải bước nhà, chẳng chẳng rằng mà giáng thẳng mặt Trần Thanh Trúc một bạt tai như trời giáng.
“Tiện nha đầu ngươi, dám chuyện vô liêm sỉ như !”
Trần Thanh Trúc ôm lấy một bên má sưng đau, lẳng lặng sang một bên, ánh mắt căm phẫn chằm chằm Trần Lão Nhị. Không cần suy đoán cũng , Trần Lão Nhị ắt hẳn cũng những lời đồn thổi . bởi lão vốn dĩ hề quan tâm đến nữ nhi, nên lão cũng như bao kẻ phàm phu tục tử khác trong làng, đều cho rằng Trần Thanh Trúc là một đứa tiện tỳ giữ gìn danh.
“Đi! Theo lão tử tìm tên Cao Hữu Lai đó, cưới nữ nhi của dễ dàng như !”
Trần Thanh Trúc kéo lê cửa. Trần Lão Nhị quanh năm dãi dầu đồng áng nên sức lực vốn dồi dào. Trần Thanh Trúc tuy thể chống cự, nhưng sợ Trần Lão Nhị đến nhà Cao Hữu Lai gây chuyện mất mặt, trong lúc cấp bách liền vật xuống đất.
“Ta và bất kỳ tư tình gì cả, chỉ là thấy sắp ngã xuống sông nên mới kéo một phen.” Trần Thanh Trúc hai tay bấu chặt ngưỡng cửa, van vỉ.
Trần Lão Nhị hiển nhiên tin, lão trợn mắt quát: “Lão tử tin lời ngươi ! Người trong thôn đều tận mắt thấy cả , ở đây còn bộ tịch thanh cao gì nữa!”
Dù Quyên Nương rõ bản tính của Trần Lão Nhị là kẻ , nhưng lão mắng nhiếc Trần Thanh Trúc thậm tệ như , trong lòng nàng cũng dâng lên chút tức giận. Hổ dữ còn chẳng nỡ ăn thịt con, lão mặt bênh vực nàng thì chớ, đằng còn xỉ vả nàng thậm tệ đến .
“Trần bá, Thanh Trúc là như .” Quyên Nương bước tới khuyên giải.
Trần Lão Nhị nàng đầy thù hận, quát lên: “Chuyện gia sự của nhà liên quan gì đến ngươi? Nói chừng nó chính là do ngươi xúi giục hư hỏng!”
“Quyên Nương, ngươi cứ về .” Trần Thanh Trúc sợ Quyên Nương gặp chuyện gì bất trắc nên vội bảo nàng rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-1.html.]
Trần Lập Xuân từ sớm sợ hãi co rúm, trốn một góc.
Trần Lão Nhị thấy Trần Thanh Trúc một mực quả quyết rằng nàng và Cao Hữu Lai chẳng bất kỳ chuyện gì, lão cũng đành bó tay với nàng, chỉ còn tức giận đùng đùng bỏ .
Trần Thanh Trúc dậy, phủi nhẹ bụi bặm vương y phục, đôi mày liễu khẽ nhíu , trầm ngâm suy nghĩ: sáng sớm hôm đó, rốt cuộc là ai thấy, còn cũng phao tin đồn nhảm?
“Đại tỷ, nương dặn tỷ đồng giúp nương nhổ cỏ.”
Trần Thanh Trúc còn kịp nghĩ ngợi thấu đáo, Trần Đại Xuyên chạy xộc nhà, tay còn nắm chặt hai quả trứng chim moi từ tổ cây.
Kể từ khi Lưu Thị sinh hạ Trần Nhị Xuyên, thể bà liền suy yếu hẳn, việc đồng áng thường xuyên cảm thấy khó nhọc. Thế nhưng bà dám chống đối Trần Lão Nhị, bởi mỗi đều sai Trần Thanh Trúc đồng giúp bà việc.
Trần Thanh Trúc đối với mẫu hận đau lòng. Hận bà cứ mãi nhẫn nhịn Trần Lão Nhị, khiến nàng và Trần Lập Xuân ở nhà cũng chẳng lấy một ngày yên . Lại đau lòng cho bà vì Trần Lão Nhị sai bảo, đ.á.n.h đập.
Nàng dặn dò Trần Lập Xuân một phen cặn kẽ, bảo ở nhà cho gia súc ăn, quét dọn sân nhà sạch sẽ, đó liệu giờ mà nấu bữa tối. Bằng , Trần Lão Nhị trở về mắng nhiếc .
Thấy nàng gật đầu liên tục vẻ thấu hiểu, Trần Thanh Trúc xách giỏ tre nhỏ ngoài. Mùa xuân đúng là thời khắc rau dại mọc um tùm, vô thảo mộc dại đồng ruộng đều thể hái về chế biến thức ăn.
“Thanh Trúc, ngươi ngoài gì đấy?”
Trần Thanh Trúc khỏi cửa kịp xa là bao, chạm mặt Hướng Đại Thẩm đang vác cuốc. Thấy nụ man trá của thím , Trần Thanh Trúc chẳng buồn để ý.
“Thật chẳng gia giáo, lớn chuyện mà ngươi ngay cả một lời cũng đáp, thảo nào gây chuyện đê hèn.”
“Hướng Đại Thẩm thử xem, chuyện gì đê hèn? Mà thím bận lòng đến mức ?”
“Hừm, còn giả bộ ngây thơ ư, thiên hạ đều thấy rõ ràng đó, ngươi và Cao Hữu Lai ôm ấp kéo lê ở bờ sông, xiêm y còn lấm ướt cả.” Hướng Đại Thẩm Trần Thanh Trúc từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy ghét bỏ, “Thảo nào lớn chừng mà vẫn chịu xuất giá, thì là vì lẽ , e rằng chuyện nên cũng xong hết cả .”
Trần Thanh Trúc chỉ là thiếu nữ gả chồng, từng những lời lẽ vô sỉ như từ Hướng Đại Thẩm, hơn nữa còn nhằm phận của , trong phút chốc đành câm nín, phản bác .
Hướng Đại Thẩm ngỡ nàng trúng yếu điểm mà đ.â.m chột , lập tức vênh váo đắc ý khôn cùng: “Thật chẳng liêm sỉ là gì!”
“Thật là lời lẽ báng bổ, và Trần cô nương chẳng hề tư tình gì.” Cao Hữu Lai đang mang theo chiến lợi phẩm săn mà về.
“Ôi chao, cả nhà mau xem kìa, gian phu dâm phụ ăn h.i.ế.p lão bà !”
Trần Thanh Trúc càng thêm nhức óc, vốn dĩ là chuyện chẳng thể giải bày minh bạch, gã Cao Hữu Lai xuất hiện thêm lúc chứ, e rằng càng khó mà phân trần rõ ràng nữa.
Cao Hữu Lai sắc mặt băng lãnh, cả tỏa sát khí hệt như khi đang đối diện với mãnh thú con mồi, khiến Hướng Đại Thẩm khỏi rụt rè đôi chút. bà la toáng một tiếng, lập tức vài trong thôn vây quanh.
“Thanh Trúc , ngươi nên nghĩ cho bách tính thôn làng, chẳng thể vì một ngươi mà khiến thanh danh của họ vấy bẩn .”
Cao Hữu Lai hình vạm vỡ, sở hữu tài săn b.ắ.n siêu quần, vốn ít khi giao du cùng dân làng, nên khó lòng đoán định tính tình của , chỉ dám nhắm Trần Thanh Trúc mà thị uy, nàng như trái hồng mềm dễ chèn ép.
“Các ngươi cái gì , Trần cô nương thanh bạch như thế mà các ngươi dám ăn hồ đồ, sợ thiên lôi giáng phạt ? Để kẻ nào dám tung tin đồn vô căn cứ về chúng trong thôn, ắt sẽ kết cục như cây gậy đây.”
Cao Hữu Lai tay cầm chiếc gậy săn vẫn thường mang lên núi, phần đầu gậy thô to bằng cánh tay tráng niên, mà bẻ gãy thành hai mảnh dễ dàng.
Những vây quanh đều kinh hồn bạt vía, đặc biệt là Hướng Đại Thẩm. Cả đám đều vẻ hung hãn của cho hoảng loạn mà vội vã bỏ chạy tán loạn, chỉ còn mỗi Trần Thanh Trúc đôi mắt đỏ hoe cùng .
“Thật cho , chẳng sự việc diễn biến đến nông nỗi .” Cao Hữu Lai trong lòng khỏi dâng lên nỗi áy náy, “Nếu cô nương chấp thuận, nguyện ý lấy cô nương vợ.”
Trần Thanh Trúc khẽ lắc đầu, ngày vốn dĩ là vì cứu mạng , , kỳ thực mới là với , chỉ vì chuyện mà vô cớ vạ lây.
Nếu hai vì những lời đàm tiếu mà kết duyên, thì vĩnh viễn chẳng thể khiến miệng lưỡi thế nhân im bặt, huống hồ, đây cũng chẳng là ý nguyện chân thành của cưới .
Nhận thấy nàng ưng thuận, Cao Hữu Lai cũng đề cập thêm nữa, trong lòng chợt nghĩ đến và nhi tử còn thơ dại ở nhà, đêm qua về, chẳng bọn họ lo lắng đến nhường nào.
Hai vội vã xoay lưng rời bước, một trở về nhà, một tiến đồng giúp nhổ cỏ.