Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 11
    Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:30:03
    Lượt xem: 45 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tân hôn (hạ)
Việc may chăn từ hôm qua vẫn còn dang dở, sáng nay Trần Thanh Trúc tất công việc trong nhà liền bắt đầu may chiếc chăn lớn cho cả hai. May xong chiếc chăn mới, nàng tháo chiếc chăn cũ , cũng chỉ duy nhất một vỏ chăn còn dùng .
Thấy màu sắc phù hợp, Trần Thanh Trúc dùng kéo cắt chiếc vỏ chăn hỏng hóc , tách những chỗ miếng vá thành từng mảnh nhỏ, dùng mặt giày.
Sau khi giặt sạch chiếc vỏ chăn , Trần Thanh Trúc liền chuyển sang việc khác.
Trước đây nhà bóng nữ nhân tề chỉnh, khắp chốn uế tạp bừa bộn. Trên bếp lò phủ một lớp tro bụi dày, ngày hôm qua khi nấu cơm mới tịnh rửa qua loa. Còn bát đĩa trong tủ, chạm tay đều thấy một lớp dầu mỡ nhớp nháp.
Trong nhà quả bồ kết, Trần Thanh Trúc liền dùng nước tro củi, bắt đầu thu dọn từ phòng của hai tiểu gia hỏa. Nàng lau dọn một lượt từ trong ngoài, trông sạch sẽ sáng sủa hơn hẳn.
Lại thu dọn sân viện thêm một lượt, xếp gọn gàng đống củi ngổn ngang trong sân.
Dư Thiên Hồng và Ni Ni thấy , cũng chẳng thiết vui chơi nữa, liền chạy tới giúp đỡ. Hai đứa nhỏ, mỗi đứa ôm hai thanh củi, xếp chồng lên đống củi mà Trần Thanh Trúc chất sẵn.
Đến khi bộ căn nhà thu dọn sạch sẽ, từ trong ngoài, thì trời cũng nhá nhem tối, Dư Thiên Mậu ngoài cả ngày cũng vặn trở về.
Thấy trở về, Trần Thanh Trúc trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ giận hờn. Bao nhiêu công việc nội trợ đều do một tay nàng quán xuyến, chẳng những phụ giúp, còn chào hỏi lấy một tiếng vội vã ngoài.
Ngay cả hai tiểu Thiên Hồng và Ni Ni cũng hiểu chuyện, màng vui chơi, ở nhà phụ giúp một tay.
Dư Thiên Mậu cũng chẳng kẻ mù lòa, tự nhiên cũng nhận nàng đang giận dỗi, nhưng ngoài cũng là vì chính sự.
Trần Thanh Trúc giận rời cửa chẳng một lời, biền biệt cả ngày. Dư Thiên Mậu cứ một mực giải thích ngoài là vì chính sự. Thấy nàng vẫn im lặng , cũng chẳng thiết giải thích thêm, liền phất tay áo rời khỏi gian bếp.
Vẫn là Ni Ni tinh ý nhận điều bất thường, chạy đến mặt Dư Thiên Mậu, kéo vạt áo .
“Đại ca, thật là tệ.” Vừa , chỉ chiếc chăn giặt sạch và đống củi xếp gọn gàng trong sân, “Huynh xem, hôm nay tẩu tử giặt giũ chăn màn, thu dọn sân viện, thế mà chẳng ở nhà, hơn nữa tẩu tử còn tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng .”
Dư Thiên Mậu lúc mới giật phản ứng. Chàng cứ nghĩ hôm nay trở về nhà gì đó khác thường so với ngày, nào ngờ là nàng thu vén thứ.
Nói với Ni Ni vài lời, trở bếp, đến bên cạnh Trần Thanh Trúc.
Trần Thanh Trúc lãnh đạm đưa mắt một cái, cũng chẳng thèm để ý đến nữa. Dư Thiên Mậu chủ động xuống bếp giúp nhóm lửa, liếc mắt nàng đang thái rau.
“Hôm nay ngoài khi nàng còn đang say giấc, nên kịp báo với nàng…”
“Ồ, ý là hôm nay ngủ quên chăng?”
“Chẳng ý .”
Dư Thiên Mậu chợt ngẩn chốc lát. Dẫu vạn quyển sách thánh hiền, vẫn từng thấy dòng nào chỉ cách đối phó khi nương tử cố tình vặn vẹo lời phu quân.
“Ý là, hễ việc, nhất định sẽ thông báo cho nàng,” Dư Thiên Mậu thêm một cây củi lò bếp. “Hôm nay đến hiệu sách nơi trấn để nhận việc, để nương tử một quán xuyến việc nhà, quả thực vất vả cho nàng . Ta cam đoan tuyệt tái phạm.”
Thấy Dư Thiên Mậu thành tâm hối như , Trần Thanh Trúc trong lòng cũng chợt dâng lên một chút thẹn thùng.
Thấy nàng thẹn thùng, Dư Thiên Mậu cũng truy cứu thêm, tiếp lời: “Ta cùng chưởng quầy hiệu sách định đoạt xong xuôi. Chép một quyển sách hai mươi văn tiền công, từ nay gia đình cũng thêm một khoản thu nhập.”
“Sẽ lỡ dở việc học hành của chứ?”
Dư Thiên Mậu trong lòng cảm thấy ấm áp. Từ đến nay, ai ai cũng khuyên bỏ bút, thành tâm về ruộng. Đây là đầu tiên, kẻ quan tâm đến việc học hành của liệu lỡ dở.
“Không mà, chép sách cũng xem như một cách ôn bài vở,” Dư Thiên Mậu giải thích, trong lòng thầm nhủ nhất định rạng danh môn vọng, khiến nương tử cùng con cái sống cuộc đời an nhàn sung túc.
Trần Thanh Trúc thấy ánh mắt nồng nhiệt, liền trừng mắt một cái đuổi khỏi phòng bếp.
Cả nhà ăn tối xong liền sớm ngủ. Nếu như muộn hơn, trong nhà chẳng đèn dầu, e rằng cả nhà sẽ mò mẫm trong bóng tối mịt mùng.
“Nương tử, hôm nay về nhà ngoại, nàng vẫn còn chịu dậy ư?” Dư Thiên Mậu sáng sớm dậy dọn dẹp tươm tất xong xuôi, chỉ chờ Trần Thanh Trúc. Nào ngờ nàng vốn dậy sớm ngày, hôm nay cứ ỳ giường.
Trần Thanh Trúc liếc xéo một cái, lật mặt trong vách. Nàng chẳng tin, trong lòng những chuyện đang xảy ở nhà ngoại của .
Dư Thiên Mậu xoa xoa mũi, cất lời: “Nàng dù về đến nhường nào, hôm nay vẫn về nhà ngoại. Chẳng lẽ nàng để nước bọt miệng đời làng xóm dìm c.h.ế.t nàng, dìm c.h.ế.t cả ư?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trần Thanh Trúc trong lòng bất đắc dĩ, đành dậy, nhặt y phục đêm qua Dư Thiên Mậu vứt bừa ở cuối giường mặc , mới ngoài rửa mặt. Bữa sáng là bát cháo trắng Dư Thiên Mậu nấu, kèm theo hai miếng dưa muối đơn sơ.
“Chàng là phát sốt đó chứ? Sao chuẩn nhiều lễ vật về nhà ngoại đến ?” Trần Thanh Trúc những món lễ vật bày bàn, thực sự thể nhịn mà cất lời, “Chàng xem con cái trong nhà gầy gò đến mức nào , mà còn đem đồ cho dưng.”
Dư Thiên Mậu trong lòng vốn biện minh đó là nhà ngoại của nàng, chẳng ngoài, nhưng nghĩ đến Trần Lão Nhị, thôi.
Trần Thanh Trúc nhặt quả trứng gà lên, “Trong nhà gà, trứng gà lấy ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-11.html.]
“Ta tìm Vương Nhị Thúc nhà bên mua đó.”
“Vậy lấy tiền ở ?”
Nếu nàng nhớ sai, đêm tân hôn đưa bộ tiền bạc trong cho nàng, mà bộ tiền trong nhà đều do một tay nàng nắm giữ. Chẳng lẽ còn lén lút cất giấu chút tiền bạc nào ư?
“Không cần tiền.”
“Chàng dối quỷ thần! Chẳng cần tiền mà mua trứng gà ?” Trần Thanh Trúc vẫn tin lời .
“Tẩu tẩu, quả là thật đó. Ca ca dạy Vương Tam Sơn trưởng nhà Vương Nhị Thúc chữ. Một chữ đổi một quả trứng gà,” Dư Thiên Hồng xen lời.
Nhà Vương Nhị Thúc tính cũng khá giả hơn đôi chút, bởi ba con trai đều thuê kiếm tiền ở trấn . Họ gửi con út thông minh nhất trong nhà học, song tiền cả nhà kiếm đủ chi trả cho một năm học phí.
Thế nên, vì lẽ đó mà Dư Thiên Mậu thỉnh thoảng trở thành thầy dạy của Vương Tam Sơn. Lúc thì một chữ đổi một quả trứng gà, lúc một bài văn đổi lấy gạo.
Thì đây chính là lý do vì Dư Thiên Mậu tuy nghèo khó, nhưng bao giờ chịu cảnh thiếu gạo ăn.
“Nếu như thế, vì chính thức thu nhận học trò?” Trần Thanh Trúc hỏi. Chẳng học phí một năm của một phu tử cũng đủ nuôi sống cả nhà ư.
Dư Thiên Mậu lắc đầu, khẽ thở dài: “Ta phận hàn vi, công danh sự nghiệp, dẫu nhận học trò cũng cần thu học phí. Thử hỏi, ai cam lòng bỏ tiền lớn như để gửi gắm con cái cho một phu tử chẳng tiền đồ như ?”
Thấy Dư Thiên Mậu lộ vẻ thất vọng, lòng Trần Thanh Trúc cũng dâng lên nỗi ưu tư. Nàng khẽ vươn tay, chủ động nắm lấy bàn tay .
“Thôi, chúng thôi, kẻo muộn giờ mất.”
Trần Thanh Trúc gật đầu, đoạt lấy mấy quả trứng gà, bảo Dư Thiên Hồng mang bếp cất trừng mắt Dư Thiên Mậu, quở trách: “Nhà vốn dĩ nuôi gà, hà cớ gì đem trứng gà về như ?”
Quả thực, sắc mặt nàng biến đổi còn nhanh hơn cả nắng mưa chợt tắt!
Ni Ni thấy ca ca mắng, liền ở bên cạnh che miệng khúc khích. Vừa thấy Dư Thiên Mậu liếc mắt sang, nàng vội vàng buông tay, thẳng giả vờ như chuyện gì xảy .
“Ni Ni, con cùng nhị ca cứ an phận ở nhà chơi đùa. Nếu bụng đói, cứ bếp tìm khoai lang mà dùng.”
Bởi trẻ con vốn hiếu động, dễ đói bụng, nên Trần Thanh Trúc mỗi ngày đều cẩn thận nấu sẵn khoai lang, để trong nồi chờ bọn trẻ dùng bữa.
Thấy Ni Ni gật đầu lời, hai mới xách theo đồ vật, thẳng tiến đến nhà Trần Lão Nhị.
“Ôi chao, quả là khách quý hiếm . Sao ở luôn ?” Trần Lão Nhị đang trong sân đan sọt tre, thấy hai bước liền cất giọng mỉa mai.
“Ngươi nghĩ đây về ư?”
“Chẳng thứ kẹo bánh nào cả! Đại tỷ, đại tỷ phu hai thật quá keo kiệt! Hồi nhị tỷ phu đến còn mang bánh kẹo cho chúng mà.” Trần Đại Xuyên , vươn tay lục lọi chiếc giỏ tay Trần Thanh Trúc.
Dư Thiên Mậu khẽ nhíu mày, chút khó hiểu. Trần Thanh Trúc ‘phạch’ một tiếng, giáng mạnh tay . Trần Đại Xuyên từ đến nay vốn phần e ngại vị đại tỷ .
Trần Lão Nhị còn kịp thốt lời, Lưu Thị vội vàng chạy tới, kéo tay Trần Đại Xuyên xem xét, trách móc: “Đệ còn thơ dại, nào chuyện gì, đ.á.n.h gì chứ?”
Trần Thanh Trúc Trần Đại Xuyên cao gần bằng Lưu Thị, bỗng nhiên chút nhớ đến hai tiểu , tiểu ở nhà chồng. Bọn chúng mới thực sự là nhỏ tuổi, mà hiểu chuyện đến thế chứ?
Nhìn thấy gia đình đẻ những kẻ gây phiền toái , Trần Thanh Trúc trong lòng chẳng còn chút hứng thú nào để nán . Nàng chỉ kịp đặt những món đồ xuống, khẽ chào hỏi lấy lệ, đó liền dắt Dư Thiên Mậu xoay rời .
Trần Lão Nhị mất hết thể diện. Nếu hai cứ thế bỏ mà dùng bữa, thì ngày mai cả làng sẽ đem trò cho mà xem. Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , quả nhiên là cố ý chọc tức !
Dẫu trong làng mỗi ngày chỉ dùng hai bữa chính, song, con gái xuất giá về ngoại gia, dù nghèo túng đến mấy, cũng nhất định mời dùng bữa cơm trưa. Bằng , ngoài sẽ chê nhà thể diện, ngay cả một bữa cơm cũng nỡ chiêu đãi con rể mới.
“Hai đứa mau đây! Dùng bữa xong hẵng !”
Trần Thanh Trúc lo sợ trong làng sẽ buông lời gièm pha, chê Dư Thiên Mậu, nên cuối cùng vẫn đành , chờ dùng bữa trưa.
Theo lẽ thường, bữa cơm trưa khi con gái về ngoại gia ít nhất cũng sáu món, dù cho chỉ là dưa muối cũng đủ . Trần Thanh Trúc bốn món đạm bạc bàn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nàng liếc Dư Thiên Mậu. Chàng vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên như , chẳng chút giận dữ cũng chẳng hề vui mừng, nét mặt bình thản ghế, dường như hề thấy sự lúng túng của Lưu Thị.
Ngày thường Trần Lão Nhị trăm ngàn điều tệ bạc, nhưng y vẫn luôn lo liệu chu đáo bữa cơm khi con gái về ngoại gia, bởi đó là chuyện liên quan đến thể diện của chính y. Thế mà hôm nay, thứ sơ sài đến , rõ ràng là do một tay Lưu Thị .
“Ngươi keo kiệt cái nỗi gì? Lão tử đây lẽ nào thiếu ngươi miếng ăn tấm áo ư? Cái lão tiện nhân nhà ngươi!”
Lưu Thị thấy Trần Lão Nhị mặt con rể mà chẳng chút nể nang, dùng bữa bỏ sân. Trong lòng nàng thầm nghĩ, chẳng nữ nhi trưởng của cải , thấy ngoại gia nghèo khó như , lẽ nào nên tay giúp đỡ?
Dư Thiên Mậu thấy Trần Thanh Trúc ý mời Lưu Thị bàn, cũng vẫn điềm nhiên yên bất động, chờ Trần Lão Nhị động đũa , mới bắt đầu dùng bữa.
Bấy giờ, mới thực sự thấu hiểu vì Trần Thanh Trúc thuở bỏ nhà . Ai mà gặp hàng phụ mẫu quái đản đến thế, e rằng cũng chẳng ở nhà thêm dù chỉ một khoảnh khắc. May mắn thê tử của đến nỗi , bằng cũng chẳng giãi bày cùng ai đây.
