Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 20:Lên

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:48:55
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện Trần Thanh Trúc và Thiệu thị bán bánh bao cùng sủi cảo lớn ở trấn chỉ trong mấy ngày vang khắp thôn làng, ai nấy đều con dâu họ Dư quả thực tìm lang quân như ý.

Trần Lập Hạ tất nhiên cũng ngóng phong thanh, tận mắt thấy Trần Thanh Trúc khi từ trấn trở về mang theo một khối thịt lớn.

Từ khi Cao Hữu Lai gãy chân thể xuất môn săn b.ắ.n nữa, trong nhà từng thấy bóng dáng miếng thịt nào. Trước đây tuy rằng tiền bạc trong nhà đều dốc việc chạy chữa t.h.u.ố.c thang, nhưng dăm ba ngày vẫn chút thịt cá.

Trần Lập Hạ miếng thịt trong tay Trần Thanh Trúc, đôi mắt sáng rực, chẳng còn chút câu nệ nào, vội vã chạy đến nhà nàng để kiếm chác một bữa.

Trần Thanh Trúc trông thấy Trần Lập Hạ mời mà đến, khẽ nhíu đôi mày liễu, song vẫn gì, cứ để nàng tự tiện bước . Vừa ngửi thấy mùi thịt kho tàu thơm lừng từ trong bếp truyền , Trần Lập Hạ nào còn bận tâm đến thể diện phẩm hạnh còn .

Món thịt kho tàu mới lò, nàng chẳng hề ngại nóng mà vội vàng thò tay bốc một miếng cho miệng, nóng đến mức xoay mòng mòng đất. Trần Thanh Trúc bèn coi như thấy, xoay khỏi bếp, chẳng buồn liếc nàng nữa.

Ngay đó, Thanh Trúc trở , bưng món thịt kho tàu chỗ khác. Hôm nay nàng về muộn, chỉ kịp duy nhất món thịt , nếu để nàng ăn hết, chốc lát nữa Dư Thiên Mậu trở về thì còn gì mà dùng bữa?

Trần Lập Hạ bĩu môi, thầm nghĩ quả là tiện tặn, chẳng qua chỉ ăn vài miếng thịt mà thôi.

“Tỷ tỷ tiền đến , đến việc chu cấp cho đây một chút, ngay cả mấy miếng thịt cũng tiếc rẻ đến ?” Trần Lập Hạ cũng theo nàng khỏi bếp.

Trần Thanh Trúc “rầm” một tiếng đặt bát xuống, đầu nàng : “Ta tiền lúc nào? Ngươi cho xem, ngươi thấy nhiều tiền bằng con mắt tinh đời nào?”

Trần Lập Hạ thản nhiên xuống: “Tỷ tỷ đừng hòng lừa gạt . Trong thôn , ai mà chẳng rõ tỷ tỷ đang bán bánh bao ở trấn.”

“Hừ, đó cũng là tiền cực nhọc bán bánh bao mới kiếm .” Trần Thanh Trúc nàng . “Can hệ gì đến ngươi ?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Tỷ tỷ...” Trần Lập Hạ suýt bật nảy . “Chúng một nhà, tỷ tỷ ban cho chút bạc thì mất mát gì ?”

“Người một nhà? Ta là nhà họ Dư, ngươi là nhà họ Cao, thể tính là một nhà?” Vừa nàng kéo nàng ngoài cửa, lôi khỏi cổng lớn. “Lần đến khách thì chớ tay mà đến cửa.”

Trần Lập Hạ cánh cửa lớn đóng chặt, đành bó tay chịu trói, gót bỏ , song về nhà , mà đến nhà Trần Lão Nhị.

“Lang quân, xem ?”

Trần Lão Nhị ngậm mẩu t.h.u.ố.c lá dở trong miệng, khói phả che khuất gương mặt. “Lão gia đây vẫn còn cần giữ gìn thể diện, đó là tiền của nhà họ Dư , chẳng hề can hệ gì đến nhà họ Trần.”

“Lang quân, gì thì , Thanh Trúc cũng là con gái nhà . Con gái kiếm tiền hiếu kính cho phu quân đây, há chẳng lẽ thường tình ?”

“Ta từng con gái xuất giá còn dưỡng lão. Nàng bớt gây chuyện , chớ gây rối mặt lão gia.”

Trần Lão Nhị tuy rằng là kẻ phẩm hạnh thấp hèn, nhưng trong chuyện con gái xuất giá thì ông phân định rạch ròi. Ngươi đến chiếm lợi lộc của , cũng đến chiếm lợi lộc của ngươi.

Còn Lưu Thị thì dễ xiêu lòng, những lời Trần Lập Hạ cảm thấy đạo lý. Cho dù gả thì cũng là do nuôi lớn, lẽ hiếu kính tiền bạc cho mẫu đây mới đúng đạo hiếu.

Trần Thanh Trúc đương nhiên hề chuyện xảy tại nhà Trần Lão Nhị khi Trần Lập Hạ rời . Đợi Dư Thiên Mậu từ thôn trở về, cả nhà ấm cúng dùng bữa món thịt kho tàu.

Lưu Thị tuy rằng sợ Trần Lão Nhị, nhưng trong lòng cứ nghĩ nghĩ những lời Trần Lập Hạ , nghĩ đến tiền của Trần Thanh Trúc mà ruột gan như lửa đốt.

Ngày hôm , Lưu Thị liền lợi dụng lúc Trần Lão Nhị ở nhà mà đến nhà họ Dư. Nói cũng là cùng một thôn, đây là đầu tiên Lưu Thị đến nhà họ Dư kể từ ngày Thanh Trúc xuất giá.

Lúc Trần Thanh Trúc đang ủ bột bánh, Lưu Thị cũng chẳng hề câu nệ gì mà trực tiếp đẩy cửa sân bước . Trần Thanh Trúc thấy bà đến chút ngạc nhiên, thầm nghĩ bụng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây .

Dư Thiên Mậu lúc đang chuyên tâm sách nơi thư phòng trong nhà, bởi chỉ còn vài tháng nữa là đến kỳ thi. Nghe thấy tiếng động, khẽ đặt sách xuống, bước ngoài, chỉ thấy Lưu Thị một bên năng ngừng, đến khô cả cổ họng, song Trần Thanh Trúc chẳng mảy may để tâm đến lời bà .

“Thì nhạc mẫu đến.”

Lưu Thị chẳng kịp mấy lời khách sáo, chút quanh co mà đề tài cũ với Dư Thiên Mậu, chính là chuyện tiền bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-20len.html.]

Dư Thiên Mậu khẽ nhướng mày. Vài ngày là Trần Lập Hạ, hôm nay đến lượt Lưu Thị. Hóa cả nhà đều nhất trí rằng tiền chia cho họ một nửa.

Trần Thanh Trúc liếc xéo Dư Thiên Mậu một cái. Nàng vốn định tùy tiện tìm cớ đuổi mẫu , nào ngờ từ chạy . Nàng bưng thau bột ủ xong, dùng cằm hất về phía Lưu Thị, lập tức bếp, ý Dư Thiên Mậu tự nghĩ cách tiễn bà .

Dư Thiên Mậu sờ mũi, đành xuống lắng Lưu Thị cằn nhằn ngớt. Kẻ khác đòi tiền còn vòng vo tam quốc, riêng vị nhạc mẫu của thì thẳng thừng đến đáng sợ.

cứ than vãn mãi về sự nghèo khổ của gia đình, rằng sắp đến mức còn hạt gạo nào nấu cơm, rằng hai nhi tử đến tuổi thành gia lập thất đều cần tiền cưới vợ, rằng ngay cả nhà cửa cũng dột nát tan hoang. Thấy Dư Thiên Mậu chẳng thèm để tâm đến , bà liền sang phàn nàn về sự bất hiếu của Trần Thanh Trúc.

Dư Thiên Mậu trầm ngâm giây lát, hỏi Lưu Thị: “Gần đây nhạc phụ rảnh rỗi chăng? Tiểu tế chuyện thỉnh giáo nhạc phụ.”

Lưu Thị nãy còn thao thao bất tuyệt, đến tên Trần Lão Nhị liền lập tức ngậm tịt miệng , thêm lời nào mà vội vã tìm cớ cáo từ.

Dư Thiên Mậu lập tức thấu hiểu, rằng chuyện đến đòi tiền Trần Lão Nhị hề . Chàng khỏi về phía Trần Thanh Trúc đang miệt mài trong bếp, thật khó hình dung nàng trải qua những tháng ngày khốn khổ đến nhường nào khi còn ở nhà.

Phụ thì khỏi bàn, nhưng ngay cả mẫu ruột thịt cũng đối xử với nàng như , thảo nào ban đầu nàng trốn chạy đến trấn xa.

Trần Lão Nhị đương nhiên chẳng chuyện Lưu Thị đến Dư gia, bởi lẽ lão lúc đang tay đ.á.n.h với kẻ khác tại nhà Lưu quả phụ.

Mấy ngày nay công việc đồng áng bộn bề, bận rộn gieo trồng, lão chỉ mới đến đây vài ngày thôi, song nhẫn nhịn từ lâu lắm .

Mãi đến hôm nay mới xong việc, chút thời gian rảnh rỗi, lão liền nghĩ đến chuyện tìm Lưu quả phụ. Vừa nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ c.h.ế.t của nàng giường, lão thể nhẫn nại nữa.

Nào ngờ đến nhà của nàng , lão thấy tiếng nam nữ ám . Tiếng phụ nữ đương nhiên vô cùng quen thuộc, chẳng chính là giọng của Lưu quả phụ ư?

Trần Lão Nhị cảm thấy như đang bắt gian tại trận. Bực tức đến cực điểm, lão đá văng cửa phòng, khiến gã đàn ông sợ đến hồn bay phách lạc. Riêng Lưu quả phụ thì chẳng hề mảy may bận tâm, mãi đến khi nàng dừng , mới dậy liếc một cái, hóa là Trần Lão Nhị. Gã đàn ông cũng đầu , thấy liền c.h.ế.t sững, bởi đó ai khác, chính là Chu Lão Cẩu, vị kết nghĩa của lão .

“Hay lắm, Chu Lão Cẩu! Ngươi dám lén lút lão tử chuyện bỉ ổi ! Còn ngươi, tiện nhân , đúng là loại lẳng lơ tiện tì, đàn ông nào cũng thể ngươi chiều chuộng giường!”

Lưu quả phụ hề vội vàng tìm xiêm y che , ung dung đáp: “Có gì mà giận dữ đến ? Ta vốn dĩ cái nghề mà. Kẻ nào cho bạc để cơm ăn, sẽ cho kẻ đó lên giường của .”

Nghe Lưu quả phụ , Chu Lão Cẩu vốn dĩ còn chút hổ thẹn, nép sang một bên, thì chút cảm giác với trong lòng cũng lập tức tan thành mây khói. Phải , Lưu quả phụ nào là của riêng gã, cớ hành xử như thể thê tử ngoại tình .

Chu Lão Cẩu cũng chẳng còn bận lòng, mặc xong y phục, đặt mấy đồng bạc lên bàn định bụng rời . Nào ngờ Trần Lão Nhị như phát điên lên, sấn tới chặn đường, mà còn cả gan động thủ.

Khi tin tức lan truyền, Trần Thanh Trúc đang ở nhà dùng bữa tối. Nàng khẽ chau đôi mày thanh tú, trầm ngâm đôi chút vẫn đặt đũa xuống, đó đến nhà Lưu quả phụ để tìm hiểu sự thể.

Dư Thiên Mậu bất tiện xuất hành, liền lưu trông nom hai đứa trẻ.

Trần Lão Nhị thể gầy gò ốm yếu hơn Chu Lão Cẩu nhiều, giờ đây mặt mũi sưng húp bệt đất. Lúc Lưu Thị đến, nhà Lưu quả phụ kẻ hiếu sự vây chật kín, đến cả thôn trưởng cũng mặt.

Chuyện thôn trưởng cũng nan lòng phân xử cho lẽ, bởi ai ai trong thôn cũng Lưu quả phụ là tác phong phóng đãng, chút kiêng nể. Ngay cả lão già bảy tám mươi tuổi mà chịu chi bạc, thị cũng ngại ngần.

Trong thôn, mấy ai mà từng đến lui tại nhà Lưu quả phụ? Vậy mà Trần Lão Nhị cứ như đang bắt quả tang thê tử ngoại tình, khiến Trần Thanh Trúc y cảm thấy hổ thẹn.

Lưu Thị càng chẳng dám oán trách Trần Lão Nhị, chỉ bám lấy Lưu quả phụ chịu buông tha, khăng khăng đòi thị đền bù tiền t.h.u.ố.c thang. Lưu quả phụ vốn là kẻ vì lợi lộc mà bất chấp liêm sỉ, cố nhiên chịu ưng thuận, hai liền giằng co ngớt giữa sân nhà.

Bộ y phục thị khoác lên vốn vội vã, chốc lát Lưu Thị xé rách tả tơi. Lưu quả phụ chẳng mảy may bận lòng, khi thấy ánh mắt đầy tò mò của những nam nhân xung quanh, thị còn đắc ý ưỡn n.g.ự.c phô trương, đến mức dân làng cũng khẽ ho khan đầy ngượng nghịu.

Những thê tử của các nam nhân đó thì hận thị đến thấu xương tủy, vài hung dữ còn véo mạnh cánh tay trượng phu .

Trần Thanh Trúc dặn Lưu Thị đưa Trần Lão Nhị về, để chút tiền cho nàng mời đại phu, một khắc cũng nán nơi đây.

Lưu Thị mời đại phu, Trần Thanh Trúc cũng chẳng thiết can thiệp chuyện của Trần Lão Nhị, mặc y giường, nàng liền bước rời , trở về nhà . Suốt dọc đường , đời vẫn chỉ trỏ bàn tán ngớt.

Phụ gặp sự tình chướng tai gai mắt như , Trần Thanh Trúc trong lòng khỏi cảm thấy hổ thẹn. đây? Lẽ nào thể đầu thai kiếp khác?

 

Loading...