Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 22

Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:48:57
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để bánh bao thơm ngon, Trần Thanh Trúc đều đặn dậy từ tinh mơ để tự tay . Song, phu quân Dư Thiên Mậu tối qua quá đỗi cuồng nhiệt, khiến Trần Thanh Trúc say giấc nồng đến tận khi mặt trời lên cao.

“Chàng chẳng gọi dậy?” Trần Thanh Trúc tìm xiêm y chân giường, quắc mắt Dư Thiên Mậu một cái.

Dư Thiên Mậu vội tiến đỡ lấy nàng: “Chẳng tối qua nàng say giấc đến nỗi chẳng ? Sáng nay thấy nàng vẫn còn chìm giấc nồng, nên gọi nàng.”

Trần Thanh Trúc liếc xéo một cái: “Đây là của kẻ nào đây?”

“Là của , của cả.” Dư Thiên Mậu vội vã nhận , “Trong bếp cháo nóng hổi, sẽ lấy mang đến cho nàng.”

“Thiếp tự bếp dùng bữa.” Trần Thanh Trúc giữ chặt lấy tay .

Sau khi dùng bữa, còn việc gì để , Trần Thanh Trúc liền vườn rau nhà mà nhổ cỏ. Mùa xuân chính là lúc muôn vật hồi sinh, ngay cả cỏ dại cũng vươn sinh trưởng nhanh chóng.

Nhổ cỏ xong, Trần Thanh Trúc cầm cuốc, dẫn theo Ni Ni và Dư Thiên Hồng rừng trúc, bây giờ chính là mùa măng xuân mọc rộ, thích hợp để đào bới.

Măng xuân dễ đào hơn măng đông nhiều, chẳng mấy chốc đào một gùi đầy ắp. Ba mang măng xuân trở về nhà. Trần Thanh Trúc để hai tiểu hài tử nô đùa, còn nàng thì mái hiên mà phân loại măng xuân, măng non tươi dùng để chế biến món ăn, còn những phần già hơn thì đem phơi khô.

Thời , nhà nhà đều thói quen phơi khô rau củ, cốt yếu là để phòng cho những ngày đông giá rét lương thực.

“Xin hỏi ai ở nhà chăng?”

Vừa Quyên Nương bế theo hài tử tới, Trần Thanh Trúc vội vàng gác công việc trong tay, trêu ghẹo tiểu hài tử tay Quyên Nương.

Hai tâm sự hàn huyên đủ điều, bỗng nhiên Quyên Nương ghé sát tai nàng, hạ giọng thủ thỉ: “Nàng đối đãi với hai đứa nhỏ như , chẳng sợ nuôi dưỡng những kẻ vô ơn bạc nghĩa ?”

Biết Quyên Nương lo lắng điều gì, quả thật thế, Trần Lập Hạ chính là kẻ vong ân bội nghĩa. Ban đầu Trần Thanh Trúc cũng sợ, nhưng nàng phát hiện Ni Ni và Dư Thiên Hồng hai đứa trẻ cũng khác biệt so với Trần Lập Hạ khi còn bé.

Gốc mục nát, quả thể tươi ? Hơn nữa mấy hôm nàng bệnh, sự lo lắng và bồn chồn của hai đứa trẻ là giả.

Quyên Nương cũng chỉ là nhắc nhở thôi, thấy Trần Thanh Trúc tỏ tường trong lòng thì thêm gì nữa. Dù chị em thiết đến mấy, chuyện gia đình khác cũng chẳng tiện can thiệp.

Hàn huyên thêm đôi lời, Quyên Nương liền ôm hài tử trở về nhà. Trong nhà còn một chồng việc thêu thùa đang chờ nàng, giờ con, chi tiêu trong nhà cũng tăng lên bội phần, khắp nơi đều cần đến tiền bạc, còn tích cóp để cưới vợ cho đứa con trai.

Trần Thanh Trúc kéo tay Quyên Nương giữ : “Chờ chút , khéo một chuyện nhờ cậy nàng.”

“Là chuyện gì thế?” Quyên Nương đành an tọa trở .

“Dạo công việc thêu thùa của nàng ?”

“Việc chất chồng, chỉ là thu nhập chẳng đáng là bao.” Quyên Nương đến đây liền lộ rõ vẻ mặt ưu sầu.

Trần Thanh Trúc vỗ nhẹ lên tay nàng an ủi: “Ta một mối việc , nàng ?”

Quyên Nương chẳng kịp hỏi cặn kẽ, liền nhanh chóng nhận lời ngay, dù Trần Thanh Trúc vốn sẽ chẳng hại .

Thấy nàng đồng ý, Trần Thanh Trúc liền thuật cặn kẽ: “Chuyện là ở tiệm bánh bao, nay khách nhân tấp nập hơn, bèn nghĩ đến việc sắm thêm đôi ba chiếc bàn vuông để khách an tọa dùng bữa tại chỗ. Như thì một e rằng khó lòng quán xuyến.”

“Kẻ khác khó lòng an tâm giao phó, chi bằng vời ngươi đến giúp. Mỗi tháng một trăm năm mươi văn, ngươi chớ chê ít ỏi.”

Một trăm năm mươi văn là khoản thù lao kha khá, vả mỗi ngày chỉ nửa buổi, nửa buổi còn nàng thể phiên chồng trông con.

Quyên Nương hiểu rõ đây là Trần Thanh Trúc cố tình giúp đỡ , bởi công việc đơn giản , kẻ thể đảm đương thì vô , mà tiền công nào đến mức hậu hĩnh như .

Hai thương nghị xong xuôi, định ngày mai sẽ bắt tay công việc. Quyên Nương về nhà kể chuyện , cả nhà đều vui mừng khôn xiết, một trăm năm mươi văn, tính cả năm cũng hơn một lượng bạc ròng.

Sáng hôm , Quyên Nương gửi con nhỏ nơi chồng, sớm mặt tại nhà Trần Thanh Trúc. Hai cùng vợ chồng nhà Thiệu thị đến trấn.

“Tiểu nương tử, hôm nay tiệm những loại bánh bao nào?”

Có vẻ là khách quen. Hễ là khách quen đều rõ, ngoài bánh bao nhân nước thịt và bánh bao nhân thịt hầm là món cố định, các loại bánh bao khác của Trần Thanh Trúc đều tùy theo mùa mà dùng rau tươi nhân bánh.

“Vị đài , hôm nay là bánh bao nhân măng, măng xuân mới đào trong rừng trúc hôm qua, tươi non vô cùng, ngài mua một chiếc dùng thử xem ?”

Vị khách nhân đó gật đầu: “Cho hai chiếc, thêm một chiếc bánh bao nhân nước thịt nữa.”

Trần Thanh Trúc thoăn thoắt đôi tay gói ba chiếc bánh bao trao cho vị khách: “Ngài hãy cầm lấy, tổng cộng là năm văn tiền.”

Đợi làn khách rời , Trần Thanh Trúc mới tỉ mỉ giải thích tình hình cho Quyên Nương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-22.html.]

Những vị khách sớm nhất thường là các tiểu hộ gia đình của ăn để, họ ngoài mua rau tiện thể mang điểm tâm về nhà, hoặc là các chưởng quầy đến cửa hàng việc.

Những kẻ đến mua bánh bao muộn hơn một chút là những thuê mướn trong trấn, đều đến từ những nhà nghèo khó, bởi làn đa chỉ mua bánh chay nhân.

Đương nhiên, cũng một là thương nhân qua trấn để đến phủ thành.

Quyên Nương gật đầu, ở đây quan sát hồi lâu cũng nắm rõ quy củ. Đợi khi khách đến nữa, Trần Thanh Trúc liền để Quyên Nương tiếp đón. Dần dà nàng cũng quen tay quen việc, thế là Trần Thanh Trúc giao cho nàng trông nom quầy bánh, còn thì đến xưởng mộc trong trấn.

Đặt xong đôi bàn cùng tám chiếc ghế, Trần Thanh Trúc trả khoản tiền cọc rời gót. Tuy nhiên, nàng vội về quầy bánh mà đến một khách điếm.

Các khách điếm trong trấn chỉ cung cấp bữa ngọ và bữa tối, bữa điểm tâm. Một khách lữ sẽ nhờ tiểu nhị ngoài mua giúp.

Việc Trần Thanh Trúc chính là gửi bán bánh bao ở khách điếm.

“Bánh bao ư?”

, chưởng quầy. Vào mùa đông, bữa điểm tâm mua về đều nguội lạnh cả , vị khách nào chẳng một bữa điểm tâm nóng hổi chứ?”

Trước đây chưởng quầy cũng từng nghĩ đến việc tự bữa điểm tâm, tiếc là đủ nhân lực, trong bếp cũng nào giỏi việc bột mì, vả vị khách nào cũng nhu cầu dùng điểm tâm.

“Vậy bán thế nào đây?” Chưởng quầy chút động lòng, liền vội vã hỏi.

“Ta xong bánh bao, sủi cảo, chỉ cần chư vị hấp chín. Khoản bạc kiếm mỗi tháng, chúng chia đều năm phần.”

“Chia đều năm phần ư? E rằng điều …”

“Chưởng quầy, từ việc nhào bột, trộn bột đến trộn nhân, gói bánh, việc nào đích ? Lại còn đích mang đến đây nữa.” Trần Thanh Trúc một cách kiêu căng, cũng chẳng vội vã.

Chưởng quầy trầm ngâm giây lát, khẽ gật đầu ưng thuận.

Bánh bao bán nơi quầy hàng, song giá cả nơi quán trọ ắt phần khác biệt. Tuy nhiên, ngẫm rằng khách nhân nơi quán trọ ai nấy đều là phú hào, bởi lẽ đó, Thanh Trúc bèn thêm màn thầu danh mục.

Bánh bao nhân nước giá năm văn một chiếc, bánh bao nhân thịt kho ba văn, ngay cả bánh bao chay cũng ba văn tiền hai chiếc, bánh chẻo hấp năm văn tiền ba chiếc, đương nhiên màn thầu là rẻ nhất, một văn tiền một chiếc.

Sau khi định đoạt khế ước, Trần Thanh Trúc ngay đó tìm đến quán trọ kế cận, việc cũng an bài thỏa đáng. Nàng cũng rõ ràng, họ chỉ phép bày bán bánh của riêng Thanh Trúc, và Thanh Trúc cũng chỉ cung ứng cho duy nhất một họ mà thôi.

“Đã xong xuôi cả ?”

Quá trưa, Trần Thanh Trúc trở về nhà, Dư Thiên Mậu đợi ở ngưỡng cửa. Vừa trông thấy bóng nàng, liền vội vã cất lời hỏi han. Trần Thanh Trúc rút khế ước trao cho .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mưu kế vẫn do Dư Thiên Mậu nghĩ mà thôi. giờ đây, mỗi ngày nhiều bánh bao, bánh chẻo như , chỉ Thanh Trúc thì nào xuể.

“Chớ vội, chúng thuê thêm thỏa. Thuê những phụ nhân khéo léo đến , tiền công chẳng tính theo tháng, mà tính theo sản lượng , mỗi năm chiếc bánh bao một văn tiền công.”

“Nghĩa là, năm chiếc bánh bao thì sẽ một văn tiền ?”

Dư Thiên Mậu gật đầu: “Nếu chẳng khéo, sẽ chẳng tiền công, trái , nếu hỏng bánh còn xuất tiền túi mà bồi thường.”

Trần Thanh Trúc thầm nghĩ, mưu thật . Như , những kẻ giở trò gian lận e là chẳng thể trụ .

Hai thảo luận xong xuôi, Trần Thanh Trúc liền tìm Trần Môi Bà. Trần Môi Bà quanh năm suốt tháng đều đây đó, hộ gia đình nào nữ nhân khéo léo thêu thùa, bánh thì bà rõ như lòng bàn tay.

liền kể ngay cho nàng vài . Trần Thanh Trúc từng lui tới với họ bao giờ, bèn nhờ Trần Môi Bà đến chuyện, nhắn họ ngày mai giờ Ngọ hãy tới nhà một chuyến.

Những nhà đó việc kiếm kế sinh nhai mà chẳng rời khỏi thôn làng thế , tất thảy đều hớn hở khôn xiết.

Sáng hôm , chừng bảy tám tụ tập đông đủ. Trần Thanh Trúc rõ ràng ngay từ đầu, chỗ nàng chỉ cần hai phụ nhân là đủ. Còn rốt cuộc ai thể trụ , thì xem tài nghệ của kẻ .

Bột cùng nhân bánh chuẩn sẵn sàng từ tinh mơ. Từ công đoạn nhào bột đến lúc nặn bánh đều do chính tay họ thực hiện, cuối cùng còn hấp lên. Thanh Trúc, Trần Môi Bà cùng Thiệu thị bên cạnh đợi chờ.

“Đại nương, vị là ai ?”

Trần Thanh Trúc thấy trong đó một phụ nhân cực kỳ thành thạo nhào bột, bèn hỏi Trần Môi Bà.

“Ồ, đó là Võ Tam nương trú ngụ ở cuối thôn. Các nên gọi là Võ Tam thẩm, đây từng bếp tại phủ của những nhà giàu sang.”

Trần Thanh Trúc khẽ gật đầu, đưa mắt những còn . Trong đó hai mà Trần Thanh Trúc thầm nghĩ thể dùng , xét đến những điều khác, chỉ riêng việc rửa tay sạch sẽ khi nhào bột là điều tối kỵ .

Thiệu thị c.ắ.n hết một đĩa hạt dưa, những chiếc bánh bao nóng hổi cũng dâng lên. Quả hổ danh, những phụ nhân vẫn ít bản lĩnh, đặc biệt là Võ Tam thẩm, chỉ e hương vị .

 

Loading...