Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 27
    Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:49:02
    Lượt xem: 34 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dạo gần đây, bận rộn với công việc buôn bán thực phẩm, Trần Thanh Trúc xoay như con thoi, lâu nàng chẳng hỏi han gì đến việc của quán bánh bao. May mắn trong nhà vẫn còn Dư Thiên Mậu, việc đều vận hành thuận lợi, bình thường.
Nàng thầm nghĩ, dạo gần đây phu quân dùi mài kinh sử, lo liệu việc quán bánh bao, e rằng phần mỏi mệt, bởi thế nàng liền mua một con gà tơ trấn, về hầm canh tẩm bổ cho .
Măng tre tươi mới hái hầm cùng thịt gà, hương vị quả thật mê . Dư Thiên Mậu ngửi thấy mùi thơm nức mũi, liền bước khỏi phòng. Chàng cất lời: “Nương tử, nàng hầm gà ư? Thơm nức cả một vùng!”
“Bảo mũi thính như cẩu, chẳng chịu nhận. Ta mới hầm bấy lâu, mà đ.á.n.h thấy ?”
“Ha ha, tất thảy là bởi nương tử hầm canh quá đỗi tài tình mới chứ.”
“Chàng chớ ba hoa.” Trần Thanh Trúc dứt lời bếp múc một bát canh nóng hổi đưa cho .
Dư Thiên Mậu nhấp canh đưa mắt cơn mưa nhỏ rả rích ngoài hiên. Nhớ kỳ viện thí , mưa cũng tầm tã ngớt, khiến nhiễm phong hàn mà phát bệnh, đành lỡ mất khoa thi.
Khoa thi là thứ ba, tuyệt đối thể bỏ lỡ thêm nữa. Trần Thanh Trúc thấy nét ưu sầu gương mặt , đang lo lắng điều gì, song chỉ im lặng .
Vừa lúc , Dư Thiên Hồng và Ni Ni dắt lũ gà con trở về. Ba con gà con đều lớn phổng phao. Trần Thanh Trúc múc cho mỗi đứa một bát canh gà, đoạn cùng Dư Thiên Mậu bàn chuyện sửa sang nhà cửa.
“Thiên Mậu ca, nghĩ nhà chúng cứ để , chớ nên sửa sang thêm, thấy chăng?” Trần Thanh Trúc nhấp một ngụm canh gà Ni Ni mớm cho , tiếp lời: “Sau dọn đến trấn ở sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Dư Thiên Mậu gật đầu, bụng nhủ cứ đợi xem khoa thi . Nếu vẫn đỗ đạt, sẽ từ bỏ con đường công danh, về nhà cùng Thanh Trúc mở rộng quán bánh bao, cả nhà sum vầy bên dẫu cũng là phúc phần.
Trần Thanh Trúc vẫn tiếp tục câu chuyện: “Nếu mùa hạ, thỉnh thoảng sẽ những trận mưa lớn. Đến lúc , cứ thuê thợ đến tu sửa mái nhà là xong. Khi dọn lên trấn, Thiên Hồng cũng thể đến học đường sách .”
Dư Thiên Hồng ngẩng đầu từ bát canh gà, ngập ngừng hỏi: “Tẩu tẩu, cháu cũng thể đến học đường ư?”
Trần Thanh Trúc gật đầu quả quyết: “Đương nhiên là thể!”
Tiểu gia hỏa lập tức hớn hở hẳn lên, ừng ực vài ngụm uống cạn bát canh gà. Mấy dùng cơm qua loa mà chẳng thấy đói. Trần Thanh Trúc dặn Dư Thiên Mậu múc một bát thịt gà mang sang nhà Dư Đại Bá, còn thì khâu xong đôi tất tay mới dùng bữa.
Vài ngày nữa là đến kỳ khoa thi của Dư Thiên Mậu. Mấy hôm nay, Trần Thanh Trúc chẳng cả, ngày nào cũng tận tay giám sát . Khi sách mệt mỏi, nàng khuyên sân dạo đôi chút. Đọc sách cố nhiên là trọng yếu, nhưng giữ gìn thể cũng quan trọng chẳng kém. Nàng từng , ít gục ngã ngay trong trường thi.
Chẳng mấy chốc, đến ngày Dư Thiên Mậu lên kinh ứng thí. Những năm đều do Dư Thiên Bình đồng hành, năm nay cũng , cả hai đều quá quen thuộc đường nước bước.
Nhìn hai xe bò, ít kẻ trong làng bắt đầu xì xào bàn tán, thẳng rằng Dư Thiên Mậu vẫn sẽ chẳng thể đỗ đạt. Lời tiếng khiến Trần Thanh Trúc tức giận dậm chân thùm thụp.
Kỳ thi tổng cộng chia năm trường, mỗi trường cách một ngày. Chỉ những sĩ tử đỗ đạt trường mới thể tiếp tục tham gia trường thi kế tiếp. Dư Thiên Mậu hai đều chỉ đến trường cuối cùng là thể tham gia nữa.
Để ảnh hưởng đến việc thi cử của Dư Thiên Mậu, Trần Thanh Trúc gắng sức che giấu nỗi lo lắng trong lòng, mỗi ngày đều tìm việc để lấp trống.
“Thanh Trúc, mau đây, chuyện kể con .”
Thiệu Thị còn bước cất giọng gọi ầm ĩ. Trần Thanh Trúc Trần Môi Bà ở phía dặn nàng khẽ , e rằng khác sẽ thấy.
“Thanh Trúc, con , quầy hàng của Dư Tam thẩm cùng tỷ tỷ nàng kẻ khác đập phá tan tành. Giờ đây họ còn đang chờ bồi thường tiền đó.” Thiệu Thị mừng rỡ vì tai họa của khác, đoạn thở dài thườn thượt: “Ta e rằng tiền của con sẽ chẳng thể thu hồi .”
“Xảy chuyện gì ?”
Thiệu Thị nhấp một ngụm Thanh Trúc dâng tới, vẻ mặt hân hoan thuật chuyện xảy trong ngày.
Té sáng nay, khi vẫn như thường lệ bán buôn, sạp hàng của Dư Tam thẩm mới dựng lên, vài tên mặt mày dữ tợn kéo đến tìm các nàng.
Dư Tam thẩm cùng tỷ tỷ của nàng chỉ là hai nữ nhân thôn dã từng nếm trải phong ba, đối mặt với mấy tên tráng hán dĩ nhiên kinh hãi vô cùng. Chưa kịp hỏi han câu nào, sạp hàng của các nàng chúng lật đổ.
Việc khiến cả hai đau xót khôn nguôi. Từ ngày dựng sạp cho đến hôm nay, các nàng còn kiếm nổi một văn bạc nào. Đồ ăn của các nàng vốn dĩ kém ngon, nhanh tiền nên bán giá thấp. Tuy vài khách mua, song lợi nhuận chẳng đáng là bao.
“Trời đất ơi, sạp hàng của ! Mau đây, mau đây mà xem!” Dư Tam thẩm cũng chẳng còn bận tâm đến nỗi sợ hãi nữa, một tay túm lấy vạt áo của một tên trong đó mà gào lên, “Chính , lật đổ sạp hàng của , mau giúp bắt giao cho quan phủ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-27.html.]
“Báo quan ư? Cứ việc mà báo! Ta ngược xem xem đồ ăn của các ngươi vấn đề, quan phủ rốt cuộc sẽ bắt bắt ngươi!”
“Cái gì? Có vấn đề ư?” Dư Tam thẩm kinh ngạc hỏi, “Đồ ăn của thể vấn đề?”
“Huynh của hôm qua mua ba chiếc bánh thịt ở chỗ ngươi dùng, đêm qua tiêu chảy cả một đêm.” Tên tráng hán cầm đầu túm lấy vạt áo của Dư Tam thẩm, “Còn dám đồ ăn vấn đề, ngoại trừ bánh thịt của ngươi thì dùng thêm thứ gì khác!”
“ , ca ca chính là dùng cái bánh thịt tệ hại của ngươi mới tiêu chảy, mau bồi thường tiền!”
Dư Tam thẩm chút kinh hoảng luống cuống, vội đầu tìm tỷ tỷ của , bởi lẽ những thứ dùng để đồ ăn đều do tỷ tỷ nàng phụ trách mua sắm. nào ngờ, tỷ tỷ nàng phát hiện dấu hiệu bất bỏ chạy mất tăm, chỉ còn một Dư Tam thẩm trơ trọi tại đó.
Dư Tam thẩm lấy tiền chứ, tiền bán mấy ngày nay đều do tỷ tỷ nàng nắm giữ, giờ lấy tiền mà bồi thường? Song ánh mắt bao như , cả những đồng nghiệp ở kề bên chứng, Dư Tam thẩm dù chối cãi cũng , đành nén lệ mà chấp thuận.
“Giờ Dư Tam thẩm đang khắp nơi cầu cạnh vay mượn đấy.” Thiệu Thị .
Trần Môi Bà hiệu cho con dâu ngưng lời đôi chút mới cất tiếng: “Ta sớm trí óc nàng chẳng lanh lợi bằng tỷ tỷ của nàng , còn tin, giờ thấy thiệt thòi là .”
Đang chuyện, chợt tiếng của Dư Tam thẩm từ ngoài cửa vọng tới.
“Trần Thanh Trúc, ngươi mau đây gặp lão bà ! Nhất định là ngươi và bọn chúng cố tình gây sự với , lật đổ sạp hàng của !”
“Tam , lời thể bừa , rõ ràng là đồ ăn của chính ngươi tề chỉnh, thể đổ oan cho Thanh Trúc?”
“Ta nào bừa! Ai mà chẳng nàng với tổng quản sự mối quan hệ thiết, mắt ân sủng, hận thể quấn quýt bên . Ai nàng oán tự ý mở sạp hàng, nên sai tổng quản sự đến gây khó dễ cho chăng.”
“Dư Tam thẩm, lời của ngươi thật điều . Những ở đó đều thấy là đồ ăn của ngươi xảy vấn đề, hơn nữa ngươi cũng ngươi ăn cháo đá bát ?” Thiệu Thị quả thực đành lòng thêm nữa, kẻ vu cáo trắng trợn như thế chứ, “Nếu Thanh Trúc giúp đỡ, Dư Tam thúc giờ e rằng vẫn còn thuê mướn đấy.”
“Dư Tam thẩm, kính là bậc trưởng bối, song cũng phân biệt trái, chính tà. Ngươi thể vì và phu nhân của tổng quản sự mối giao hảo mà vu oan như chứ?”
Dư Tam thẩm vẫn còn định giở thói, nhưng thấy Dư Tam thúc đến, thị liền chẳng dám nữa. Dư Tam thúc mặt mày sa sầm, mắng thị một trận té tát, đó mới sang xin Trần Thanh Trúc.
Trong lòng Trần Thanh Trúc tuy ngổn ngang khó chịu, song nàng chẳng dám nhận lễ vật của Dư Tam thúc. Bởi nếu thật sự nhận, mai , tiếng đồn trong làng sẽ còn xoay quanh Dư Tam thẩm nữa, mà là về chính nàng.
Dư Thiên Mậu cũng như hai , thuận lợi vượt qua bốn vòng thi đầu. Đến vòng thi cuối cùng, Trần Thanh Trúc cùng Thiệu Thị đến chùa chiền cầu phúc, mong sự thuận lợi, thi đỗ khôi nguyên.
Sau khi vòng thi thứ năm kết thúc, Dư Thiên Mậu ngủ một giấc say nồng. Vừa tỉnh giấc, thấy bên ngoài Quyên Nương cùng Trần Thanh Trúc đang khẽ hạ giọng chuyện trò.
Hai đang đàm luận chính là chuyện của Dư Tam thẩm. Nghe Dư Tam thúc tìm đến chị ruột của thị, buộc thị móc hết tiền bạc , cuối cùng cũng thể bồi thường sính lễ .
Song, Dư Tam thẩm thể tiếp tục bán thức ăn nữa, còn mặt dày mày dạn tìm đến Trần Thanh Trúc về ăn. Tuy nhiên, Trần Môi Bà mặt nàng từ chối thị.
“Vì nàng chẳng với nửa lời?” Dư Thiên Mậu bất chợt cất lời, khiến Quyên Nương cùng Trần Thanh Trúc giật thót.
“Chàng sợ hết hồn! Chàng tỉnh giấc từ lúc nào ?” Trần Thanh Trúc khẽ vuốt ngực, “Chẳng sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của ư, vả , chuyện cũng qua .”
Quyên Nương cũng phiền uyên ương trẻ nữa, bèn trở về nhà.
“Vậy hôm qua trở về, vì nàng ?”
“Chẳng còn kịp nữa ?”
Vốn dĩ Trần Thanh Trúc sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của Dư Thiên Mậu, riêng gì nàng im lặng, mà còn dặn dò Thiệu Thị cùng những khác cũng đừng đả động đến. Hôm qua Dư Thiên Mậu trở về, thấy dung nhan tiều tụy, nàng cũng gì, chỉ bảo ngủ một giấc thật say.
Dư Thiên Mậu gì nữa, ngoài, thẳng tiến đến nhà Dư Đại Bá. Trần Thanh Trúc định đuổi theo ngăn , nhưng suy tính , cuối cùng vẫn để tùy ý hành động.
Có một phu quân bênh vực cho , chẳng ư?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
