Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:13:58
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Thanh Trúc giường kiểm đếm gia tài hiện , xem thể thuê một cửa hiệu trấn chăng. Nàng mong cửa hiệu thêm hậu viện chỗ trú ngụ, để phu quân y thể ngày ngày trở về nhà mà nghỉ ngơi.

"Có bao nhiêu?"

"Số bạc mang về mấy bận nay, cùng với lợi nhuận từ hai quầy hàng và tiền đại bá trả , tổng cộng chừng hơn bảy mươi sáu lượng bạc."

"Tuy nhiên, e rằng còn chi tiêu cho kỳ thi Hương của nữa, sắp sửa lên đường ứng thí ."

Dư Thiên Mậu gật đầu: "Kỳ thi Hương chẳng mấy tốn kém, và Trần Văn Trác sẽ cùng , nhà xe ngựa tiện đường."

Trần Thanh Trúc gật đầu, thế thì bạc tuy đủ cho sinh hoạt phí trấn, song nếu thuê cửa hiệu thì coi là dư dả, nhưng nếu mua đứt một tòa thì e rằng còn thiếu thốn nhiều.

"Cứ đợi khi thành kỳ thi Hương hẵng bàn đến chuyện cửa hiệu, tạm thời chớ nên sốt ruột lúc ."

Dư Đại Bá và Trần Môi Bà bàn tính mấy ngày liền mới hạ quyết tâm, sẽ để vợ chồng Dư Thiên Bình dắt Thiên Bang lên trấn phồn hoa kinh doanh, còn hai lão nhân thì ở nhà trông nom gia sự.

Thời gian thi Hương càng lúc càng cận kề, Trần Thanh Trúc tỏ vô cùng lo lắng, cho đến đêm khi Dư Thiên Mậu lên đường, nàng mới dần lấy bình tĩnh.

Dư Thiên Mậu xa nhà ròng rã nửa tháng trường, đến khi trở về thì thể tiều tụy trông thấy, khiến Trần Thanh Trúc xót xa khôn xiết, liền vội vàng đun nước nóng, hầm canh gà tẩm bổ cho y.

Dư Thiên Mậu khi xiêm y mới phát giác , tuy vẻ gầy gò, nhưng thể y thêm phần rắn rỏi, cường tráng.

Ngâm trong thủy khí ấm áp độ, bên cạnh tri kỷ, Dư Thiên Mậu tức thì tâm tình thư thái, tắm gội xong liền chìm giấc nồng cho đến tận rạng đông hôm .

Y duỗi một cái thật sảng khoái, trong nhà vắng hoe bóng , chỉ còn ba chú gà mái đẻ trứng và con heo con đang kêu ụt ịt trong chuồng.

"Chàng dậy ?"

Thấy Trần Thanh Trúc đang mang lưng chiếc gùi, Dư Thiên Mậu tức thì vội vàng chạy đến đỡ nàng tháo chiếc gùi xuống, bên trong chứa lưng lửng nửa gùi măng tươi.

"Trưa nay chúng ăn món gà kho măng nhé?" Trần Thanh Trúc . "Sáng sớm nay đại bá sang thăm, thấy vẫn còn say giấc nên trở về . Chàng nên sang bên đó một chuyến ? Đa phần là đang lo lắng cho lắm đấy."

Khi Dư Thiên Mậu sang đến nhà Dư Đại Bá, Trần Thanh Trúc nàng liền bắt đầu bóc vỏ măng, đó chuẩn cơm nước. Đợi y trở về, bữa cơm cũng gần tươm tất. Một thố gà kho măng lớn nhanh chóng ăn sạch bách.

Trong những ngày chờ công bố kết quả, Dư Thiên Mậu chút kiêu căng nóng nảy, ở nhà cùng Trần Thanh Trúc chợ buôn bán. Buổi chiều thì dạy dỗ vỡ lòng cho Thiên Hồng, tiện thể kèm cặp Dư Thiên Bang và Dư Thiên Bình luyện chữ nghĩa.

Dư Thiên Bình coi như chẳng thể cứu vãn nữa, Dư Thiên Bang thì còn xem là lanh lợi, những chữ dạy mỗi ngày thể nhớ đến bảy tám phần, cũng xem như đến nỗi nào. Dư Thiên Hồng còn vượt trội hơn hẳn hai trưởng nhiều.

"Nương tử, kỳ kinh nguyệt của nàng tháng vẫn đến?" Dư Thiên Mậu luôn ghi nhớ rõ ràng kỳ kinh nguyệt của Trần Thanh Trúc.

Nghe , Trần Thanh Trúc cũng chợt nhớ , hình như quả thật , trễ mấy ngày , lẽ nào...? Dư Thiên Mậu tức tốc lên trấn mời đại phu về khám bệnh. Đại phu bắt mạch, quả nhiên là nàng hoài thai.

lúc đó, Dư Đại Bá dẫn theo vài vị nha dịch bước sân: "Đại Béo, mau đây, con đỗ Cử nhân !"

Dư Đại Bá mừng rỡ khôn xiết liền gọi cả nhũ danh lúc nhỏ của Dư Thiên Mậu . Trần Thanh Trúc liền bật thành tiếng. Mấy ngày nay, Dư Đại Bá ngày ngày đều đầu thôn ngóng đợi tin tức, hôm nay rốt cuộc cũng như ý nguyện.

“Vị đây hẳn là Dư lão gia chăng? Chúc mừng, chúc mừng Dư lão gia đỗ Á Nguyên khoa !” Vị nha dịch cầm đầu cất lời, “Đây là bạc thưởng dành cho Cử nhân lão gia.”

Khoản ân thưởng phủ bằng lớp vải đỏ thắm, dù chẳng ai rõ bên trong rốt cuộc bao nhiêu bạc, nhưng đều ngầm hiểu, tiền hẳn nhiều hơn bội phần so với đỗ Tú tài .

“Quan sai đại nhân, Á Nguyên là danh vị gì ?” Có cất tiếng hỏi.

“Chính là hạng nhì.”

“Dư Thiên Mậu , thiết yến khoản đãi chăng?”

, đúng , hãy để chúng hưởng chút phúc khí cùng!”

Thôn trưởng cảm động đến trào lệ, nào ngờ trong suốt thời gian lão thôn trưởng, thôn của họ thể xuất hiện một vị Cử nhân lão gia. Đây quả là đại hỷ sự trời ban!

Ngay cả Dư Đại Bá cũng khỏi kinh ngạc, Tôn nhi của y chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi trở thành Cử nhân, như thể quan ! Gia tộc họ Dư quả thực là tổ tông phù hộ hiển linh.

Nhà họ Dư náo nhiệt một lúc lâu mới dần tan bớt. Lần Trần Thanh Trúc đang m.a.n.g t.h.a.i nên còn đích lo liệu những chuyện nữa, mà giao phó cho Dư Thiên Bình cùng vợ chồng Thiệu thị lo toan việc thiết yến khoản đãi.

“Thật ?”

Nghe Trần Thanh Trúc mang thai, Trần Môi Bà và Thiệu thị cũng mừng rỡ thôi, đó đột ngột im lặng. Vẫn đến ba tháng, tuyệt đối thể để ngoài .

“Giờ con thai, mỗi ngày chẳng thể bán hàng rong nữa. Chuyện chuyển đến trấn cũng tạm gác , đợi qua ba tháng hẵng bàn.”

Trần Thanh Trúc khẽ gật đầu, chuyện đều thuận theo lời Trần Môi Bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-32.html.]

Đợi đến khi chỉ còn hai , Dư Thiên Mậu mới vén tấm vải đỏ . Bên trong là năm mươi lượng bạc trắng. Theo lẽ thường, danh vị Cử nhân sẽ nhiều bạc thưởng đến thế, nhưng vì Dư Thiên Mậu là Á Nguyên nên mới ban cho nhiều hơn một chút.

“Đây chỉ là bước khởi đầu, sẽ còn nhiều hơn nữa.” Dư Thiên Mậu khẽ vuốt đầu Trần Thanh Trúc, “Thông thường, các sĩ đều sẽ tặng tiền cho những vị Cử nhân ở địa phương.”

Không thể , lời của Dư Thiên Mựu tuy quá thẳng thắn, nhưng cũng là sự thật. Trần Thanh Trúc từ chỗ Điềm Tỷ cũng từng qua, vài vị Cử nhân thậm chí còn giàu đến mức chảy mỡ .

Sau khi danh hiệu Cử nhân, liền thể quan. Nhiều sĩ sẽ nhân cơ hội mà nịnh bợ vị Cử nhân lão gia, ngay cả một huyện lệnh cũng sẽ .

cầm tiền trong tay, cảm thấy yên tâm.” Trần Thanh Trúc .

Dư Thiên Mậu cũng chẳng khác nào, một khoản tiền lớn quả thực khó giữ.

“Chẳng . Số bạc thưởng sẽ giao cho thôn trưởng, để ông dùng việc mở trường học trong thôn. Điều cũng coi như tạo phúc cho dân làng, như sẽ để điều tiếng thị phi.”

“Nếu sĩ tặng lễ, nàng cần mặt, cái nào nên nhận và nên nhận đều nắm rõ.” Dư Thiên Mậu an ủi, “Nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai là .”

Ngày đầu tiên tiệc mừng bắt đầu, Dư Thiên Mậu đến huyện thành. Huyện lệnh tổ chức yến tiệc, mời tất cả các Cử nhân đỗ đạt , cùng với một phú thương danh tiếng trong thành huyện.

Lúc Dư Thiên Mậu lên đường chuẩn kỹ lưỡng .

“Chư vị, hôm nay Dư Cử nhân đến huyện thành tham dự yến tiệc của huyện lệnh .” Thôn trưởng nâng cao chén rượu, “Dư Cử nhân , bộ bạc thưởng sẽ dùng để mở trường làng. Sau con cái trong thôn nếu học chữ đều thể đến trường.”

Lời thôn trưởng dứt, đều phấn khích hẳn lên. Ai mà chẳng mong con cái sách chứ? học hành tốn kém lắm, nhà nào mà chịu nổi?

“Dư Cử nhân còn , chỉ học sách, mà còn thể học tính toán, dù là trấn một tiểu nhị cũng thêm một con đường mưu sinh đó.”

“Tốt quá, cảm tạ Dư Cử nhân.” Nhất thời tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng cảm tạ Dư Thiên Mậu vang lên dứt.

Chỉ Trần Thanh Trúc cùng Thiệu thị thủ thỉ bên tai . Dư Thiên Mậu còn con xưng là lão gia, chẳng trong lòng nghĩ gì.

Đến tối, Dư Thiên Mậu trở về, vẫn xe ngựa của Trần Văn Trác. Lần , cũng đỗ Cử nhân, dù thứ hạng lấy gì cao.

Chàng chỉ trở về một , mà còn mang theo nhiều vật phẩm cồng kềnh. Trần Thanh Trúc tranh thủ lúc tắm, liền thu giường mà sắp đặt đồ đạc.

Nào là gấm vóc, trân dược, thậm chí còn dâng tặng điền địa và cửa hiệu.

“E rằng là quá nhiều chăng?”

Dư Thiên Mậu khi bước , liền nhận lấy khế ước cửa hàng mà Trần Thanh Trúc đưa tới: “Nàng nghĩ gì , đây là thứ vi phu dùng nửa giá mà mua về đó, ngay trong huyện thành.”

Trần Thanh Trúc an lòng, đó mới chợt tỉnh ngộ: “Huyện thành?”

Dư Thiên Mậu gật đầu: “Giờ sẽ tiếp tục thi cử. Học viện ở trấn chẳng thể dạy nữa, đến thư viện tại huyện thành.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Được, thì đến huyện thành.”

“Căn cửa hiệu , phía là cửa hàng, phía chỗ ở. Chúng và đại ca một nhà cùng ở tuy chật hẹp, song cũng chẳng đáng ngại.”

“Chỉ sợ Võ Tam Thẩm và Lý Đại Nương sẽ chẳng đến huyện thành nữa, thì việc kinh doanh bánh bao…”

“Chẳng , liệu tính chu . Nàng thể giao những việc cho Quyên Nương. Nàng vẫn là chủ, Quyên Nương sẽ chưởng quầy nàng trông nom. Chỉ là tiền công theo tháng thì tính riêng.”

Đôi mắt Trần Thanh Trúc bỗng sáng bừng, như bánh bao ở trấn thể tiếp tục bán, việc giao bánh bao thì giao cho phu quân của Quyên Nương, vốn là thành thật, đáng tin.

Ngày hôm , khi gia quyến Quyên Nương đến dùng bữa, Trần Thanh Trúc thuật chuyện mặt song phu quân của Quyên Nương. Cả nhà họ chẳng ngờ phúc trạch lớn đến thế.

“Nàng cứ an tâm, nhất định sẽ .”

“Sau khi thời cơ chín muồi, các ngươi cũng thể dọn ngoài, chẳng nhất thiết cứ lưu trấn .” Trần Thanh Trúc , “Chuyện tiền công, sẽ tính riêng, ba phần mười tổng lợi nhuận sẽ thuộc về ngươi.”

Thấy nàng định từ chối, Trần Thanh Trúc khuyên nhủ hồi lâu, Quyên Nương mới bằng lòng chấp thuận.

Mấy ngày vẫn ngừng đến dâng lễ vật. Những món khả dĩ nhận , Dư Thiên Mậu cũng chẳng chối từ. Chờ khi đợt sóng gió lắng xuống, Trần Thanh Trúc nhẩm tính, gia sản trong nhà tăng thêm năm mươi lượng bạc trắng.

Trần Thanh Trúc nghiến răng hạ quyết tâm sẽ dùng năm mươi lượng bạc cộng thêm một ít tiền nữa, để sắm một cửa hiệu ưng ý tại trấn mà chuyên bán bánh bao.

Dư Thiên Mậu liền chớp thời cơ, đưa Trần Thanh Trúc đến trấn . Hai ba ngày xem xét, cuối cùng mới tuyển một cửa hiệu ý, dùng bốn mươi lăm lượng bạc để giao dịch.

Cửa hiệu ở huyện thành cũng ngốn hơn sáu mươi lượng bạc, như gia sản trong nhà chỉ còn hơn mười lượng bạc.

May mắn là trong nhà hiện tại thiếu lương thực, bằng , đến huyện thành nơi nào cũng cần tiền bạc chi dùng, e rằng sẽ đành chịu đói khát.

 

Loading...