Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 33
    Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:13:59
    Lượt xem: 30 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến ngày Dư Thiên Mậu khai giảng thư viện, Trần Thanh Trúc vẫn đang trong kỳ dưỡng thai. Dư Thiên Mậu liền dẫn theo Dư Thiên Bình và Dư Thiên Bang đến huyện thành lo liệu. Đêm đầu tiên tá túc nơi khách điếm, sáng sớm hôm đến cửa hiệu để chỉnh trang.
Dư Thiên Bang gan hơn , mỗi ngày đều khắp huyện thành dạo chơi, nắm rõ đường ngõ, là nhà bán củi rẻ, là chợ rau giá cao.
Dư Thiên Bình trở về sớm một bước, cốt để tránh cho Trần Môi Bà cùng chư vị bằng lo lắng, nhất là khi trong nhà còn một phu nhân đang mang cốt nhục.
Nhà Dư Thiên Mậu còn hai đứa trẻ, Trần Thanh Trúc đang trong những tháng đầu thai nghén, mấy ngày nay Thiệu thị liền trực tiếp ở đây, sớm tối bầu bạn cùng Trần Thanh Trúc.
Trần Thanh Trúc cũng dần dần giao phó sự nơi hàng quán trấn , đồng thời chỉ dạy Quyên Nương và Thiệu thị cách bánh bao nhân nước.
Đợi đến khi Trần Thanh Trúc m.a.n.g t.h.a.i đủ ba tháng, đoàn từ biệt Dư Đại Bá cùng Trần Môi Bà, lên đường đến huyện thành. Gà Ni Ni vì nỡ xa, cũng mang theo; còn con heo thì gửi nhà Dư Đại Bá nuôi dưỡng.
“Các ngươi sống thật , chuyện gì cần kịp thời, một nhà mới thể chung sức giải quyết.” Trần Môi Bà nắm tay Thiệu thị và Trần Thanh Trúc dặn dò, “Con việc quá sức, gì cứ để họ .”
Trần Thanh Trúc gật đầu. Nói về những nàng nỡ nhất trong thôn, vẫn là Trần Môi Bà và Dư Đại Bá: “Đại Bá và Bá Nương cũng giữ gìn sức khỏe cho .”
Người m.a.n.g t.h.a.i thường đa cảm đa sầu, một đoạn đường dài mà Trần Thanh Trúc vẫn còn thấm lệ. Thiệu thị chỉ đành nhẹ nhàng an ủi nàng.
Lần Tiểu Trung cũng theo chân đến huyện thành. Dư Thiên Mậu tìm một tiêu cục uy tín nơi huyện thành, nên chuyến Dư Thiên Mậu mời tiêu cục hộ tống đoàn .
Một thời gian gặp, Tiểu Trung cao lớn hơn một cái đầu .
Hôm nay Dư Thiên Mậu nghỉ , liền ở cửa hàng dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ đợi họ. Tiểu Trung thường về nhà nên cùng phòng với Dư Thiên Bang; Dư Thiên Bình cùng gia quyến an tọa một phòng; Ni Ni và Thiên Hồng do tuổi còn nhỏ, chia hai gian, mỗi một gian.
Cộng thêm một gian phòng của Dư Thiên Mậu và Trần Thanh Trúc, như các phòng phía cửa hàng kín .
Dư Thiên Bang giúp Ni Ni một cái ổ gà, Ni Ni liền thả ba con gà . Sân Trần Thanh Trúc dặn là lật gạch lên, lấy ít đất nhỏ mà trồng rau, như thể tiết kiệm một món tiền.
Vài ngày , Lưu Thị khác về chuyện Trần Thanh Trúc dọn đến huyện thành, nhất thời khó lòng tin , vội vã chạy thẳng đến phủ Dư Thiên Mậu.
Lúc nơi đây nào còn ai? Thanh Trúc đây là còn nhận nữa ! Lưu Thị trong sân lớn, cuối cùng vẫn là Trần Môi Bà đang đến dọn dẹp vệ sinh khuyên giải nàng rời .
“Nhà ngươi c.h.ế.t ? Lại chạy đến nhà khác mà tang!” Vừa Trần Môi Bà dùng chổi đuổi nàng .
Nơi đây sâu bọ, gà mỗi ngày đều Ni Ni cho ăn lá rau hỏng. Công việc cho gà ăn vẫn do Ni Ni đảm nhiệm.
Trần Thanh Trúc và Thiệu thị thể yên, đến huyện thành ngày thứ hai bắt đầu chuẩn khai trương. Lần tiệm hàng, chẳng riêng bánh bao, Trần Thanh Trúc thấy huyện thành quả nhiên phú quý hơn trấn bội phần.
Rất nhiều thói quen dùng bữa sáng bên ngoài, nên quyết định mở một quán điểm tâm, chuyên bán bữa sáng.
Ngoài bánh bao, hà cảo hấp, quán còn bán đại há cảo, sữa đậu nành và thêm cả mì.
“Mì do ai ?” Việc cán mì nào nhẹ nhàng, Thiệu thị muôn phần dám để Trần Thanh Trúc đích tay.
“Ta , ở hẻm Táo một vị đại thẩm mì ngon, nhưng…”
“Thế nào?” Trần Thanh Trúc hỏi Dư Thiên Bang, thấy chuyện cứ úp úp mở mở.
Dư Thiên Bang gãi đầu, đáp: “Vị đại thẩm mất cả phu quân lẫn nhi tử, giờ đây chỉ còn cháu gái nương tựa qua ngày. Bà đang tìm một gia đình để bán , cốt là để cháu gái nương tựa.”
Thiệu thị mắt tròn xoe, nay nàng chỉ Trần Môi Bà nhắc đến chuyện bán , đây là đầu tận mắt chứng kiến, còn là tự bán .
Trần Thanh Trúc đầu Dư Thiên Mậu, khẽ gật đầu: “Thiên Bang, ngươi hãy đưa đến đây , tiên cứ để tẩu tử ngươi xem qua .”
Thiên Bang tuân lệnh, tức thì cửa, hướng hẻm Táo mà tìm Chu thẩm. Giờ đây, những ngầm xem phu phụ Dư Thiên Mậu nơi nương tựa cho .
Dư Thiên Bang cước bộ thoăn thoắt, nhanh đến hẻm Táo tìm thấy bà cháu Chu thẩm, đó dẫn hai trở về cửa tiệm. Trần Thanh Trúc thấy hai tuy vận y phục rách rưới, nhưng sạch sẽ, trông tướng mạo đoan trang, hiển nhiên là ưa tề chỉnh.
“Hai bà cháu ngươi vì bán ?”
Chu thẩm bẩm: “Thưa Thái thái, lão gia và nhi tử nhà mất, gánh vác ít nợ nần, nên lão tìm một gia đình tử tế, thể nương tựa để bán trả nợ.”
“Vậy ngươi chăng, theo luật pháp triều , khế ước tử là đời đời kiếp kiếp nô bộc, cháu gái ngươi còn nhỏ dường , ngươi nỡ lòng nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-33.html.]
Chu thẩm rõ ràng ngờ lời , cháu gái vài tuổi, thoáng chút bàng hoàng, ứng xử .
“Các ngươi nợ bao nhiêu bạc?”
“Mười lăm lạng.”
Trần Thanh Trúc khẽ gật đầu: “Được, chúng sẽ lập với các ngươi khế ước sống, các ngươi chuộc , cứ gom đủ bạc mà đến là .”
Chu thẩm cảm kích gật đầu đồng ý. Trần Thanh Trúc cháu gái của bà trạc tuổi với Ni Ni, liền để cháu gái bà tên là Như Như theo Ni Ni.
Dư Thiên Mậu về phòng, mang mười lăm lạng bạc đến trao cho bà.
“Ngày , hai hãy đến đây , về nhà thu xếp thỏa việc trong gia đình . Hiện giờ chúng vẫn phủ riêng, hai cứ tạm thời ở nhà , tính tiếp.”
Chuẩn thêm một ngày nữa, tiệm điểm tâm mới chính thức khai trương. Thím Chu đảm nhận phần mì sợi, Trần Thanh Trúc gói bánh bao, sủi cảo và thu tiền; Thiệu Thị đảm đương phần sủi cảo lớn, Dư Thiên Bang tiếp đón khách khứa, còn Dư Thiên Bình thì lo dọn dẹp chén đũa cho khách dùng bữa tại chỗ.
Ngày đầu tiên mới mở, thứ chuẩn nhiều, nhưng ngoại trừ vài phần sủi cảo lớn bán hết, còn đều bán sạch. Bận rộn cả buổi sáng, ai nấy đều mệt mỏi, song cũng vô cùng phấn khởi, bởi lẽ ngày đầu tiên khai trương mà việc buôn bán đến .
Việc còn cảm ơn Dư Thiên Bang chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, loan tin cho bách tính rằng tiệm điểm tâm hôm nay khai trương.
Thím Chu tự giác chuẩn bữa trưa cho trong nhà. Thiệu Thị và những khác thì đang đếm bạc, tính toán xem hôm nay thể thu về bao nhiêu.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ở huyện thành, giá cả thứ đều cao. Bánh bao bán ba văn một cái tại trấn nhỏ, ở đây bán sáu văn một cái. Một buổi sáng thu về vài trăm văn.
“ mà, ngày mai việc buôn bán sẽ như hôm nay . Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, cũng ít tới góp vui. Sau nếu mỗi ngày vẫn định kiếm nhiều như mới thật sự .”
Thiệu Thị và mấy gật đầu, cũng bình tĩnh đôi chút. Trần Thanh Trúc thích chia tiền ngay trong ngày, tránh để quên mất. Khi mới tới, rõ ràng, nhà Thiệu Thị sẽ chia bốn phần lợi nhuận. Thiên Bang sẽ theo Dư Thiên Mậu, nên những ngày mỗi tháng chỉ cho cháu một ít tiền tiêu vặt.
“Chị dâu, đây là tiền của các .” Theo thỏa thuận, Trần Thanh Trúc đếm tiền đưa cho bọn họ.
Thiệu Thị lắc đầu: “Chúng rõ , giờ ăn ở tại đây, chúng đóng công tiền, thể ở nhờ mà công sức gì. Ta hỏi thăm , cái gọi là công tiền.”
Trần Thanh Trúc cũng đồng ý, như mới thể lâu dài nương tựa, liền gật đầu: “Vậy thì mỗi tháng tính toán một nữa.”
Thím Chu tay chân thoăn thoắt, trong lúc chuyện trò dọn sẵn mâm cơm. Bữa trưa hôm Dư Thiên Mậu về, thành thử chỉ mấy họ dùng bữa.
Thím Chu giữ gìn quy củ nghiêm ngặt, bèn múc cơm cho hai bà cháu nàng phòng bếp dùng riêng. Trần Thanh Trúc dù gì cũng đành chịu, rốt cuộc chỉ thể chấp thuận.
Mấy ngày , việc buôn bán của tiệm điểm tâm những chẳng hề thuyên giảm mà ngược càng ngày càng khởi sắc. Khách khứa ai nấy đều ưa thích sự tề chỉnh của tiệm, thêm việc thể dùng bữa ngay tại chỗ mới về.
Sau khi việc dần định, Trần Thanh Trúc cũng trở nên nhàn rỗi hơn đôi chút. Ngoài buổi sáng trông coi tiệm phía , buổi chiều nàng thường ở sân nhỏ đằng , tự giám sát Thiên Hồng và Thiên Bang học chữ.
Mỗi ngày, Dư Thiên Mậu đều giao phó nhiệm vụ học hành cho hai đứa. Thiên Bang theo Thiên Mậu bên , thể thất học ? Hai đứa trẻ sự so sánh với , bởi càng thêm nỗ lực.
Thoáng chốc một tháng trôi qua, hôm nay là ngày tiệm điểm tâm đóng cửa nghỉ ngơi, cũng là thời điểm cùng chia lợi tức.
Suốt một tháng qua, trừ chi phí ăn mặc và nơi ăn chốn ở, còn hai mươi bốn lạng, nhà Dư Thiên Bình cũng chia hơn chín lạng bạc.
Buổi tối, Trần Thanh Trúc giường ghi chép sổ sách. Tháng , ngoài lợi nhuận từ tiệm điểm tâm hơn mười bốn lạng, còn hơn chín lạng bạc do Quyên Nương từ trấn đưa tới, tổng cộng là hai mươi ba lạng.
Lại thêm Dư Thiên Mậu cũng mang về thêm chừng bảy tám lạng bạc, là ba mươi lạng bạc tròn.
Trong nhà tiền tích góp, lòng Trần Thanh Trúc liền chẳng còn hoảng hốt nữa. Năm còn vô vàn khoản cần chi dùng, trong bụng nàng đang mang một hài tử nhỏ, Dư Thiên Mậu cũng lên kinh thành ứng thí.
“Năm sẽ tham gia kỳ thi xuân, đợi đến năm nữa mới ứng thí. Năm nay, sẽ chuyên tâm dùi mài kinh sử thêm một năm nữa.”
Trần Thanh Trúc gật đầu tỏ vẻ tán đồng, bảo rằng cũng lo tích cóp tiền bạc, nàng còn dọn ngoài ở riêng nữa.
Thiên Hồng và Ni Ni khôn lớn, chẳng thể cứ ở chung một gian phòng mãi nữa. Hơn nữa, hiện giờ trong nhà cũng thư phòng, việc học hành của các con quả thực vô cùng bất tiện. Cần tìm một căn nhà lớn hơn để cả gia đình dọn sinh sống.
“Chuyện nhà cửa, cứ tìm nơi cho thuê ở tạm . Dù thì chúng cũng chẳng ở huyện thành bao lâu.” Dư Thiên Mậu , trong lòng Trần Thanh Trúc liền tính toán, nhanh chóng tìm nhà thôi, nếu đợi bụng nàng lớn hơn sẽ khó lòng .
