Nông Phụ Làm Giàu Nơi Thôn Dã - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-28 02:52:32
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Thanh Trúc và Thiệu thị dẫn Trần Môi Bà du ngoạn khắp Ngọc Lâm huyện, còn đưa lão thái thái đến huyện thành lân cận để ngâm ôn tuyền.

Vài ngày , Dư Đại Bá chẳng thể an tọa, cân nhắc việc tìm một khoảnh đất để trồng trọt. Trần Môi Bà bèn giúp trông nom mấy đứa trẻ, nhờ mà Trần Thanh Trúc cùng Thiệu thị thêm thì giờ để những việc khác.

Lại sắp đến mùa vải đang kỳ đắt hàng nhất trong năm. Dư Thiên Mậu nhờ sách mà nắm rõ cách hầm băng. Suốt mấy ngày liền, dẫn theo sư gia, Tiểu Trung cùng các tùy tùng khác khắp nơi tìm kiếm vị trí đắc địa nhất để xây hầm băng.

Hầm băng thành, tức thì sai Hà Sinh mang đến một giỏ vải, thử nghiệm dùng băng để bảo quản thứ quả xem hiệu quả .

Lưu giữ ở đó vài ngày, Dư Thiên Mậu, Hà Sinh cùng đám nọ mở hộp băng chứa vải . Chẳng những những quả vải vẫn tươi mới như thuở ban đầu, mà khi nếm miệng còn vương vấn chút lạnh, khiến lòng sảng khoái đến lạ thường giữa tiết trời oi ả.

Dư Thiên Mậu tức thì hạ quyết tâm, dùng băng để vận chuyển vải đến Kinh thành, hết tiến dâng cung vài phần.

Hoàng thượng nhận vải, nếm thử một quả, tức thì long tâm đại duyệt, truyền lệnh ban phát một ít đến phủ Thái hậu, Quý phi và Vũ Vương.

Vũ Vương đến nay vẫn thành , chỉ một vị Vũ Vương phi định là Tưởng thị. Vũ Vương gửi tặng nàng một nửa vải. Tưởng thị nhận thứ quả , mừng rỡ khôn nguôi, quả là vật hiếm đời. Nàng còn nhớ rõ, khi Tiên hoàng còn tại vị, ông nội nàng từng Tiên hoàng ban thưởng một quả.

Huống hồ, quả vải ông nội nàng cũng chẳng đành lòng nếm thử, nhường cho tổ mẫu. Nàng đến giờ vẫn còn khắc ghi vẻ mặt thèm của tổ mẫu khi thưởng thức thứ quả quý .

Tưởng thị vốn thiết với Tưởng lão phu nhân, tức thì mang vải đến viện của bà. Tưởng lão phu nhân trông thấy, vội vàng hỏi nàng từ .

Tưởng thị chút giấu giếm: “Vũ Vương , phương pháp là do huyện lệnh đại nhân của huyện Ngọc Lâm nghĩ .” Đoạn, nàng kể cho Tưởng lão phu nhân nhiều chuyện về vợ chồng Dư Thiên Mậu mà từ Vũ Vương.

Tưởng lão phu nhân lông mày giãn , nét mặt tươi rói. Vị cháu rể tương lai tuy địa vị cao quý quyền lực, mà vẫn chịu kể những chuyện cho cháu gái , đủ thấy lòng với nàng bao.

Nhờ sự truyền miệng của Tưởng thị, các thế gia vọng tộc đều xôn xao bàn tán về chuyện vải băng. Đến khi vải băng vận chuyển đến các cửa hàng ở Kinh thành, Vũ Vương là khách hàng đầu tiên. Số vải mua đương nhiên đưa đến Tưởng phủ.

Điều khiến Tưởng thị trở nên nổi bật giữa quần phương. Các công tử khác cũng nối gót Vũ Vương điện hạ mà bắt chước. Đợt vải băng đầu tiên năm nay đến cửa hàng đầy hai ngày tiêu thụ hết sạch.

Dư Thiên Bang vội vã liên lạc với Trần Thanh Trúc, thúc giục nàng mau chóng phái vận chuyển vải đến. Trần Thanh Trúc nhận tin, song chẳng hề vội vàng, rằng đợi thêm vài ngày hãy .

“Thanh Trúc, Hà Sinh bên hỏi bao giờ mới vận chuyển vải ?” Thiệu thị cũng chẳng rõ vì trì hoãn.

Trần Thanh Trúc đang xem mẻ vải đóng hộp mà bọn họ : “Nếu thì ngày mai hãy khởi hành.”

Hà Sinh nhận lời xác thực, tức thì dẫn thu mua vải. Tất cả vải thu mua về đều vận chuyển đến xưởng , do thợ thuyền chọn lọc những quả kém sắc, quả nhỏ.

Số vải còn màu sắc , quả lớn hơn thì tức thì cất giữ để bảo quản, do Hà Sinh dẫn vận chuyển đến Kinh thành, và Dư Thiên Bang chịu trách nhiệm bày bán.

Kinh thành kẻ qua tấp nập, mỗi đợt vải chỉ mất vài ngày là tiêu thụ hết. Lại thương nhân đến hỏi Dư Thiên Bang liệu thể buôn bán thứ quả .

Nghe Dư Thiên Bang đây là vải vận chuyển từ huyện Ngọc Lâm đến, chúng tức thì hỏi địa chỉ, dẫn tiến về huyện Ngọc Lâm.

Dư Thiên Mậu đích tiếp đón vị thương gia họ Trần, hết là dẫn thăm vườn vải. Trần chưởng quỹ kinh ngạc, đây là đầu tiên chiêm ngưỡng nhiều vải tươi cây đến thế.

Nghe Trần chưởng quỹ trình bày, chuyên kinh doanh sản vật Nam Bắc, mong vận chuyển vải đến Quỳnh Giang tiêu thụ.

“Quỳnh Giang vốn là nơi phồn hoa bậc nhất ngoài Kinh kỳ, vải ắt hẳn sẽ đắt khách.” Thiệu thị xong liền vỗ tay tán thưởng .

Trần Thanh Trúc cũng gật đầu đồng tình, Dư Thiên Mậu bên cạnh tiếp lời: “Nhân cơ hội , chúng hãy khắc danh huyện Ngọc Lâm lên vải.”

Dư Thiên Mậu dứt lời, Trần Thanh Trúc nhanh chóng tiếp lời: “Chẳng lẽ dựng nên thương hiệu vải Ngọc Lâm?”

Thấy Dư Thiên Mậu gật đầu, Trần Thanh Trúc tiếp: “Vậy thì tìm thợ chuyên hộp đựng vải, hộp chạm khắc họa tiết vải Ngọc Lâm. Mà chỉ vải, ngay cả những hộp đóng sẵn các sản vật từ khoai lang cũng đóng nhãn hiệu. À , còn cả những con gà và thỏ khô nữa.”

Dư Thiên Bình ngay ngày hôm liền tìm thợ mộc, bảo họ đóng hộp đựng, còn tìm cả thợ bình lọ.

Chưa đầy hai ngày, vật mang về. Lại một ngày nữa trôi qua, Trần chưởng quỹ mang vải Ngọc Lâm rời .

“Đại nhân, Trần chưởng quỹ về !” Trần bộ đầu vội vã chạy bẩm báo, mồ hôi trán còn kịp lau khô.

Dư Thiên Mậu dậy. Trần chưởng quỹ mới đầy bốn ngày, cớ hồi trở? Há chẳng lẽ vải hỏng mất?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-phu-lam-giau-noi-thon-da/chuong-53.html.]

Bên , Trần Thanh Trúc và những khác cũng tin, ai nấy đều đổ về phía xưởng vải. Song, sắc diện của Trần chưởng quỹ cũng chẳng vẻ gì bất thường. Trần Thanh Trúc cùng Dư Thiên Mậu đến liền tức tốc bước tới hỏi chuyện.

Trần chưởng quỹ lớn ha hả: “Ta mới đến Tây Phượng thôi, vải bán sạch sành sanh !” Nói đoạn, vang mấy tiếng, “Nhanh lên, mau đóng thêm cho vài sọt vải nữa.”

Thiệu thị xong ban đầu vui mừng khôn xiết, tự lẩm bẩm: “Vải bán đắt như , cớ vẫn nhiều mua đến thế?”

“Tẩu tử , đời kẻ tiền bạc vẫn là đông đảo hơn cả.”

Hai thấy chuyện gì đáng bận tâm, bèn về. Dù cũng vì vải hỏng, thì ở đây còn việc gì của nữa, vả chăng cũng đến giờ hồi phủ dùng bữa.

Trần chưởng quỹ tâm mãn ý túc, mang vải rời .

“Vải năm nay quả là hảo hạng, đầy một tháng gần hết .” Thôn trưởng hút một t.h.u.ố.c lào, dung mạo rạng rỡ.

Hà Sinh bên cạnh gật đầu hưởng ứng: “Đây đều nhờ phúc ấm của đại nhân và phu nhân cả.”

Dư Thiên Mậu nhậm chức vẻn vẹn đầy ba năm, quen thuộc với vải Ngọc Lâm và các sản vật khác từ khoai lang. Ngay cả Hoàng thượng cũng hạ chiếu dựng bia ghi danh cho vải Ngọc Lâm.

Huyện Ngọc Lâm vì thế cũng trở nên trù phú, khách thập phương đến đông đúc hơn, giao thương vì thế cũng tấp nập bội phần.

Điều khiến bá tánh vui mừng hơn cả là Dư Thiên Mậu cho xây dựng nhiều học đường khắp các thôn trấn trong huyện Ngọc Lâm, nhiều gia đình cho con em đến theo học.

Khi thời gian nhàn rỗi, Dư Thiên Mậu cũng đến các trường thôn trường trấn để giảng bài cho lũ trẻ nhỏ.

Sau ba năm mãn hạn, Hoàng thượng hạ chiếu điều Dư Thiên Mậu, công tích xuất sắc, về Kinh thành nhậm chức. Tuy nhiên, Dư Thiên Mậu xưng rằng hiện tại vẫn lúc, và Kinh thành tấu trình với Hoàng thượng.

Hoàng thượng đồng ý, cũng vui mừng vì một vị quan phụ mẫu hết lòng vì dân, liền hạ chiếu phong Trần Thanh Trúc Lục phẩm An nhân.

Trần Thanh Trúc nhận thánh chỉ vô cùng cảm kích, ngay cả Dư Thiên Mậu cũng cảm thấy vinh dự: “Nàng ơi, phẩm cấp của nàng còn cao hơn cả vi phu đây.”

Trần Thanh Trúc khẽ nguýt một cái: “Hồ đồ!”

Bách tính trong huyện tin Dư Thiên Mậu tự nguyện ở Ngọc Lâm thêm ba năm nữa đều vô cùng hoan hỉ. Ai nấy đều mang theo những món đồ gia đình, là tấm lòng chân thành của họ, đến bên ngoài nha môn huyện cống biếu, Dư Thiên Mậu cũng chiếu theo mà nhận lấy tất thảy.

“Đây là thứ chi?” Dư Thiên Hồng giờ đây thụ nghiệp nơi huyện thành, Dư Thiên Mậu mỗi ngày đều dành thời gian dạy dỗ . Ngày nọ, tan học trở về nhà, thấy những thứ chất đầy trong sân.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trần Thanh Trúc chỉ con hoẵng đang đất đáp: “Đây là hoẵng, do Thợ săn Châu tặng, chúng sẽ thịt nướng mà thưởng thức.”

Dư Thiên Hồng chút hào hứng, lập tức nhà đặt đồ đạc xuống. Mặc dù bên cạnh thư đồng theo, nhưng những việc vặt từ đến nay Dư Thiên Mậu và Trần Thanh Trúc đều yêu cầu tự tay lấy.

Dư Thiên Hồng nhận lấy đĩa và cọ quét dầu từ tay Trần Thanh Trúc, tự việc, để Trần Thanh Trúc thảnh thơi nghỉ ngơi một bên.

“Nếu Ngũ ca mặt ở đây thì mấy, nhất định sẽ thích.” Ni Ni chống hai tay lên cằm, giọng điệu tiếc nuối.

Ngũ ca trong lời nàng chính là Dư Thiên Bang đang ở kinh thành xa xôi. Dư Phu nhân và Dư Đại Bá cũng lâu gặp con trai út, Ni Ni nhắc đến liền cũng khỏi nhớ thương con.

“Có gì , chúng đến kinh thành cũng thể cùng Ngũ ca của con ăn uống thỏa thuê. Hôm nay các con cứ ăn nhiều , ăn luôn cả phần của Ngũ ca con nữa.”

Nghe lời Trần Thanh Trúc , Dư Thiên Hồng và Ni Ni đều gật đầu lia lịa, chủ yếu là vì món hoẵng nướng quá đỗi thơm lừng. Trong chốc lát, trong sân vang lên tiếng vui vẻ, đều tạm thời quên mất Dư Thiên Bang.

Thịt hoẵng, ai nấy đều là đầu thưởng thức, cách nướng càng là đầu. Ngay cả Dư Đại Bá cũng bảo rót thêm chút rượu để nhâm nhi, Dư Thiên Mậu cũng uống đến ngà ngà say, đều là Trần Thanh Trúc đỡ mới ngã.

“Chàng đừng cử động, hãy cởi áo ngoài .”

“Nương tử vội vã thế ư? Vi phu đây sẽ lập tức khiến nàng thỏa lòng.” Dư Thiên Mậu ôm chặt lấy Trần Thanh Trúc buông tay.

Trần Thanh Trúc vỗ nhẹ tay : “Đừng đùa nghịch, ngoan ngoãn cởi áo .”

Phải dỗ dành một hồi lâu, mới chịu ngoan ngoãn để Trần Thanh Trúc giúp cởi bỏ y phục. Trần Thanh Trúc bảo Như Hỷ mang một chậu nước ấm đến để lau cho .

Vừa dọn dẹp tươm tất cho xong, Dư Thiên Mậu vươn lên giường. Gương mặt Trần Thanh Trúc ửng hồng, đến tận nửa đêm hai mới chìm giấc mộng.

 

Loading...