"Đặt bẫy ở đây, sợ ngộ thương thôn dân núi ?" Dư Tiểu Thảo chút lo lắng hỏi. Tiểu Thạch Đầu hì hì trả lời : "Nhị tỷ, thôn ngoài tỷ , ngay cả trẻ con ba tuổi cũng ký hiệu bẫy rập của Triệu gia.
Tỷ nút thắt nhánh cây bên , thấy cái là ở gần đây bẫy rập, chú ý!"
Lúc Dư Tiểu Thảo cũng thấy nút thắt cây nhỏ bện bằng dây cỏ, chút ngượng ngùng sờ mũi. Triệu Hàm giải vây giúp nàng : "Bên bẫy rập phá hư, chúng bên trong xem .
Tiểu Thảo, nếu mệt, nhớ nhé."Dư Tiểu Thảo đồng ý, theo phía trong phía sâu của rừng rậm.
Cánh rừng càng ngày càng sâu thẳm, cỏ dại bụi cây mặt đất cũng càng ngày càng rậm rạp.
Cũng may trong rừng đường mòn, còn coi là quá khó . Tiểu Thạch Đầu cầm một nhánh cây thật dài, ngừng phát quang những lùm cây tươi , tác dụng xua đuổi rắn rết, ngẫu nhiên chim rừng tên kinh hoàng bay từ bên trong."Chờ một chút!" Hình như tiểu soái ca Triệu Hàm phát hiện gì đó, để hai chị em chờ ở chỗ cũ, chính biến mất giữa mấy lùm cây. Bầu trời trong núi rừng, cành cây tầng tầng lớp lớp chi chít đan xen, ánh mặt trời khó chiếu xuống mặt đất, thỉnh thoảng từ giữa khe hở vài tia ánh mặt trời, lưu một chút quầng sáng ở trong bụi cỏ, trong bụi cây.
Không loài chim gì, vỗ cánh bay qua đỉnh đầu, truyền đến tiếng hót vang lảnh lót.
Bụi cây thấp cách đó xa cành lá rậm rạp lay động vài cái, dường như gì lướt qua..."Nhị tỷ... !Tỷ sợ ?" Tiểu Thạch Đầu dựa gần, kéo cánh tay nàng, mắt to cảnh giác tuần tra khắp nơi, trong giọng mang chút run rẩy. Dư Tiểu Thảo cố ý trêu ghẹo : "Quỷ nhát gan! Không Hàm ca ca của ? Đây là bên ngoài núi, con mồi cỡ lớn nhiều lắm, càng đừng tới mãnh thú! Không ngoài miệng cả ngày đều treo câu "Bảo vệ tỷ tỷ" ? Tạo bản sợ hãi như ?"Tiểu Thạch Đầu ngượng ngùng buông tay , xé rách chiếc lá xanh hái , nhỏ giọng : "Chờ Tiểu Thạch Đầu trưởng thành , nhất định sẽ bảo vệ nhị tỷ... Hàm ca ca trở !"Tiểu Thảo về phía phương hướng Triệu Hàm biến mất.
Quả nhiên, cành lá lay động một hồi, hình bóng đĩnh đạc của Triệu Hàm xuất hiện ở mắt."Nhìn ! Đây là cái gì?" Trong tay Triệu Hàm bưng thứ gì đó, chìa ở mặt hai chị em. Tiểu Thạch Đầu lập tức nhảy lên, giọng vang vọng núi rừng: "Trứng gà rừng! Nhị tỷ, là trứng gà rừng! Trứng gà rừng thơm còn đại bổ nữa đó!""Cầm lấy, lát nữa chúng nướng trứng ăn!" Triệu Hàm bỏ năm quả trứng gà rừng trong tay hai chị em, tiếp tục dẫn đầu lên phía . Bẫy rập bố trí ở trong lùm cây rậm rạp.
Cậu thường thường rời khỏi đường nhỏ kiểm tra, để hai chị em chờ ở tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-vien-tu-cam/29.html.]
Sau khi kiểm tra hơn mười mấy cái bẫy rập thì cũng qua hơn một canh giờ, hành cho Tiểu Thảo mệt t.h.ả.m luôn. Cũng may vẫn uổng công, nhặt một con thỏ hoang mới c.h.ế.t lâu.
Triệu Hàm còn dùng cung b.ắ.n một con chim ngói mập mạp."Mệt ? Có đói bụng ? Ta một nơi , chúng đến đó nướng thú hoang ăn nhé!" Triệu Hàm vẫn luôn ở chú ý hai chị em. Tiểu Thạch Đầu còn , thường xuyên chạy nhảy khắp nơi với bọn trẻ trong thôn, tinh thần luôn phấn chấn.
Dư Tiểu Thảo kém xa.
Cũng khó trách, bệnh nặng mới khỏi, thể đường núi xa như hiếm thấy . Triệu Hàm rõ như lòng bàn tay cánh rừng , dẫn theo hai chị em rẽ bụi cỏ , vòng vèo ở trong rừng ước chừng mười lăm phút.
Dư Tiểu Thảo lập tức cảm nhận khung cảnh mặt trở nên rộng rãi thoáng đãng: Một sơn cốc tươi hiện ở mắt. Cành lá hai bên vách núi đá xanh mướt giống như phỉ thúy, sơn cốc dường như khoác một tầng t.h.ả.m nhung màu xanh lục, suối nước róc rách chảy qua giống như gấm vóc màu xanh biếc lượn quanh sơn cốc, ngay cả khí trong suốt như thủy tinh ."Woa! Đẹp quá! Thật là một nơi tuyệt vời!" Dư Tiểu Thảo hít thật sâu một khí tươi mới, say mê cảm thán. Triệu Hàm mỉm nhẹ nhàng Tiểu Thảo nhào về phía bụi cỏ mắt cá chân, thoải mái lăn lộn ở bên , giống y như một con mèo con đáng yêu đang nũng quậy phá . .
"Mảnh sơn cốc tương đối bí ẩn, ngoài còn ai khác phát hiện ! Ta xem xét , trong sơn cốc nguy hiểm gì.
Hai tỷ ở đây đợi một chút, trở về lấy chút gia vị, chúng nướng thịt ăn ở chỗ nhé!"Tuy rằng Triệu gia ở chân núi cách thôn Đông Sơn khá xa, nhưng Triệu Hàm cũng về sự tiết kiệm đến keo kiệt của lão phu nhân Dư gia.
Chillllllll girl !
Dư gia quanh năm suốt tháng chẳng ăn mặn mấy , chỉ trừ phi bán cá thì mới mang một chút về ăn mà thôi."Đi thôi, thôi! Đi nhanh về nhanh!" Đi lòng vòng ở trong rừng núi hơn hai canh giờ, hai cái bánh bao lớn mà Dư Tiểu Thảo ăn buổi sáng tiêu hao gần như hết sạch .
Chỗ ăn uống dã ngoại ở trong sơn cốc cảnh như họa như sẽ một loại thú vui khác."Nhị tỷ! Trong suối nước cá đấy!" Tiểu Thạch Đầu rửa tay ở bên dòng suối trong sơn cốc, thấy cá nhỏ bơi qua bơi trong khe đá, vội cởi giày dùng tay để bắt.