"Ăn thử xem thế nào?" Dư Tiểu Thảo tự nhận kỹ năng nấu nướng của bản cũng tệ, đối với đầu nướng cá vẫn tự tin. Mỗi nhánh cây xâu hai con cá thiểu, Triệu Hàm đưa lên mũi ngửi một chút, mùi lạ, lấy hết can đảm c.ắ.n một ngụm. Ừm? Mùi vị thật tệ! Vốn đang nghi ngờ Tiểu Thảo giường lâu ngày, mười ngón tay từng dính nước thể nướng đồ ăn ? Không ngờ thịt cá miệng, mặn cay, đúng là hiếm ."Thế nào? Thế nào ạ?" Tiểu Thảo nướng một xâu cá khác, lộ ánh mắt mong chờ hỏi."Ngon lắm! Tay nghề tệ!" Vì chứng tỏ nhận xét của , Triệu Hàm há to miệng gặm cả xâu cá. Cá thiểu ở đây sống tự do, thịt chắc nịch, ăn ngon xương.
Dù chỉ dùng nước trong thêm muối nấu canh cũng ngon miệng. Mặc dù bụng Tiểu Thạch Đầu to như trái bóng vẫn ch ảy nước miếng chằm chằm cá nướng tay Triệu Hàm. Dư Tiểu Thảo vô cùng buồn , xé xuống một miếng cá nhỏ từ xâu cá nướng xong, an ủi : "Đệ thể ăn nữa, cẩn thận đầy bụng đấy.
Chỉ thể nếm thử một chút thôi nhé!"
Triệu Hàm thấy Tiểu Thạch Đầu tinh tế nhấm nháp miếng cá trong miệng, dáng vẻ luyến tiếc như một con mèo nhỏ tham ăn, bật : "Sơn cốc bây giờ chỉ ba chúng , ăn cá nướng, Hàm ca đưa hai đứa tới là !"Sau khi Triệu Hàm ăn mấy xâu cá nướng, sắc trời cũng còn sớm, liền cầm lấy lọ sành trong tay Tiểu Thảo, đưa hai tỷ trở về làng chài Đông Sơn. Lúc về cần đường vòng tránh bẫy nên tốc độ nhanh gấp đôi so với lúc .
Cho dù , bọn họ vẫn bỏ lỡ thời gian ăn cơm tối. Quy định từ đến nay của Dư gia là: Ai ở bên ngoài bỏ lỡ giờ ăn cơm thì chỉ nước nhịn đói thôi! Muốn ăn chế độ riêng, đừng mơ! bánh ngô nhạt nhẽo vô vị, cháo vô cùng tanh nồng còn khó nuốt , Dư Tiểu Thảo cũng chẳng thèm gì! Trong tay tiền, lòng hoảng hốt.
Hơn chín lượng bạc trong n.g.ự.c là tiền vốn ăn của nàng, giấu thật kỹ. Triệu Hàm định đưa hai chị em về nhà, nhưng tới cửa thôn thì thấy hai Dư Hàng và Tiểu Liên đang chờ."Ca, đại tỷ tỷ! Hàm ca bắt thỏ rừng và chim ngói, nướng lên ăn ngon lắm.
Đệ để giành chút thịt nướng cho hai !" Tiểu Thạch Đầu khoe mẽ chạy tới, chia thịt thỏ, thịt chim ngói gói trong lá cây cho Dư Hàng và Tiểu Liên. Dư Hàng dùng tay nhẹ nhàng lau vết bẩn mặt Tiểu Thạch Đầu, cốc đầu bé một cái, : "Đệ nhận ân tình của khác .
Nếu là con mồi của Hàm ca, đồng ý với hả?"Tiểu Thạch Đầu sờ đầu, ha ha : "Là Hàm ca để dành cho hai .
Huynh chịu ăn, ạ!"Dư Hàng nhận thịt nướng trong tay Tiểu Thạch Đầu: "Hàm ca, mang về cho Triệu gia gia và thím ăn ..."Triệu Hàm trợn mắt , nghiêm mặt : "Làm ? Mấy đứa gọi một tiếng Hàm ca, mời mấy đứa ăn một bữa thịt nướng thì thế nào? Nếu còn nể mặt Hàm ca thì mau ăn !".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nong-vien-tu-cam/32.html.]
Những đứa trẻ trong thôn, ngoài Tiền Văn thiên phú học tập cao , Dư Hàng bội phục nhất là Triệu Hàm thủ săn thú.
Nghe , thể từ chối nữa, chia hơn phân nửa thịt nướng cho em gái, với hai chị em Tiểu Thảo: "Hai đứa ăn thêm chút nữa ?"Tiểu Thảo liên tục xua tay: "Muội sắp ăn nổi nữa .
Chillllllll girl !
Huynh bụng của Thạch Đầu , sắp to như bụng cóc ."Tiểu Thạch Đầu phối hợp sờ cái bụng nhỏ tròn vo, ngốc nghếch."Được lắm! Các ngươi lén ăn thịt ở đây nhé! Ta về với nãi nãi, xem nãi nãi đ.á.n.h c.h.ế.t các ngươi !" Dư Hắc T.ử nhảy từ cái rãnh bên đường, ánh mắt trợn trừng chằm chằm thịt thỏ nướng trong tay Tiểu Liên, lên tiếng uy hiếp. Ngoài bốn Dư Hàng, Triệu Hàm chơi với những đứa trẻ trong thôn, nhưng cũng từng tiếng của Hắc Tử.
Cậu nhịn nhăn mày, tiến lên một bước : "Là cho bọn họ thịt nướng, ngươi ý kiến gì?"Dư Hắc T.ử béo lùn chắc nịch, thấy Triệu Hàm mặt cao hơn nó một cái đầu, cường tráng khôi ngô thì sợ hãi lùi hai bước.
nó định bỏ qua cơ hội ăn thịt, con mắt chuột nhỏ đảo vòng nhanh như chớp, sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng hét lên:"Ta mặc kệ! Các ngươi chỉ lo ăn thịt một , nghĩ tới nãi nãi và chúng chính là bất hiếu! Nếu như với nãi nãi, các ngươi chắc chắn ăn đòn.
Trừ khi..."
"Trừ khi thế nào?" Triệu Hàm thấu mục đích của nó, tỉnh bơ hỏi. Hắc T.ử dùng tay áo đen thui lau nước dãi, khí khái : "Muốn tố cáo đơn giản, chia cho một nửa thịt!"Đôi môi mỏng của Triệu Hàm khẽ cong lên, lạnh một tiếng, : "Chia cho ngươi một phần cũng , nhưng thể chia một nửa.
Phần thịt nướng các ngươi chia đều ba phần.
Nếu như ngươi lòng lấy thịt, các ngươi ai cũng đừng ăn nữa!"Dư Hắc T.ử còn kì kèo nữa thì cả xương cũng sờ , thu tâm tư nhỏ mọn của , thoải mái đồng ý. Triệu Hàm xé hai cái chân của con thỏ nướng, cũng xé xuống hai chân và phần thịt xung quanh chia đưa tới tay Tiểu Liên, đưa phần sườn và lưng thịt khá ít cho Dư Hắc Tử. Dư Hắc T.ử phản đối nhưng đôi mắt của Triệu Hàm liếc một cái, thể ngậm miệng.