Chẳng bao lâu, Tang thị  nhận  tin liền bước nhanh  tiểu hoa viên. Vừa thấy cảnh tượng hỗn loạn cùng hai đứa trẻ  lóc thảm thiết, huyệt thái dương của bà lập tức giật mạnh, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, nghiêm giọng hỏi:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?!”
“Phu nhân.”
Mai Quản sự lập tức  đầu  về phía Tang thị, tay vẫn  buông khỏi cánh tay của Vân Y,  sợ  tức, nghiến răng :
“Hai đứa tiểu quỷ    chui từ  ,  vỡ một chậu vạn thọ cúc. Dường như… phụ  của chúng cũng lẻn  phủ …”
Tang thị trong lòng cũng giận  thôi, nhưng   là hai đứa trẻ,  nghĩ hôm nay là sinh thần của Lâm Bá Lễ, khách khứa đông đảo,  tiện  lớn chuyện. Bà  định hạ lệnh lôi hai đứa  , phạt một trận  đuổi khỏi phủ là xong…
Ai ngờ   câu cuối của Mai quản sự, sắc mặt bà lập tức đại biến, trừng lớn mắt:
“Ngươi  cái gì?!”
Hai đứa bé    rõ ràng thì  đáng ngại, nhưng đáng sợ chính là  cha bí ẩn phía  chúng!
Sắc mặt Tang thị liền lạnh băng, lập tức  lệnh:
“Người ! Lôi hai đứa nhỏ  đến phòng chứa củi cho !”
Bất kể mục đích của chúng là gì,  mặt bao nhiêu khách quý thế , chuyện  quá mất mặt. Trước tiên nhốt ,  từ từ tra hỏi cũng  muộn.
Mai Quản sự lập tức nhận lệnh, hung hăng kéo Vân Y đang   ngừng , gắt gỏng:
“Câm miệng! Không thì đừng trách   khách khí với tiểu quỷ như ngươi…!”
Trong mắt Vân Y lúc , Mai quản sự chẳng khác nào ác quỷ từ địa ngục hiện lên.
Cô bé càng thêm hoảng sợ, bỗng cúi đầu, hung hăng cắn  tay Mai quản sự!
Mai Quản sự giật , vô thức vung tay quăng đứa bé  xa như ném một món đồ bẩn.
Thân hình nhỏ bé của Vân Y như chiếc giẻ rách  quăng về phía đám đông. Vân Doãn mắt đỏ hoe, gào lên:
“Y Nhi ——!”
Khách nhân đang  xem náo nhiệt vô thức tránh sang hai bên.
Ngay lúc , một bóng  vụt tới, nhanh chóng ôm chặt lấy  hình nhỏ bé   lòng.
Vân Y còn  định thần thì  ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nỗi hoảng loạn trong lòng lập tức tan biến. Nàng ngẩng đầu, gương mặt đẫm lệ lập tức rạng rỡ, nhào  lòng mẫu , bật :
“Nương! Nương!”
Là nương, nương tới cứu !
Giờ khắc , nàng  quên mất hai đứa họ vốn định đến phủ họ Lâm để cứu nương  ngoài.
Vân Sương ôm lấy  thể nhỏ nhắn vẫn còn đang run rẩy, liếc thấy  xa , Vân Doãn vẫn    khống chế, trong lòng như bốc cháy, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ gằn :
“Các    gì con ?!”
Giờ phút , nàng  kịp nghĩ vì  hai đứa vốn nên  Bát Nguyệt đưa về  xuất hiện ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-198.html.]
Nàng chỉ —bọn nhỏ   khi dễ.
Nàng nhất định  đòi  công đạo!
Mọi  sững sờ  nàng,  đầu tiên phản ứng  là Tang thị, bà nhíu chặt mày, lạnh lùng hỏi:
“Chúng là con ngươi?”
Bà chỉ  nữ tử họ Vân  hai đứa con, nhưng  từng gặp qua, cũng chẳng mấy quan tâm.
“Phải!”
Vân Sương sắc mặt u ám, trừng mắt  tên gia nhân vẫn còn đang giữ lấy Vân Doãn, lạnh giọng:
“Thả con  !”
Ánh mắt nàng mang theo lửa giận  chút che giấu, tên gia nhân  trong lòng khẽ run, bàn tay vô thức lỏng . Vân Doãn lập tức vùng thoát, chạy đến bên cạnh mẫu .
Cậu bé  núp  lưng nàng, mà nắm chặt lấy tay áo mẫu ,  chắn   nàng.
Chỉ   thể khẽ run nhè nhẹ của  bé, mới để lộ cảm xúc thực sự.
Vân Sương nghiêm mặt, vội kiểm tra  thể hai đứa.
Vân Doãn tuy lấm lem bùn đất, nhưng xem    thương gì nghiêm trọng.
Vân Sương còn  kiểm tra  thể Vân Y, nhưng tiểu cô nương    dọa sợ, chỉ một mực ôm chặt lấy nàng, rúc đầu  lòng mẫu  như một con đà điểu nhỏ,  gì cũng  chịu ló mặt .
Vân Sương đành chịu,  thể kiểm tra kỹ càng cho con gái.
Trong lúc nàng đang kiểm tra hai đứa nhỏ, Tang thị vẫn  nàng với vẻ mặt khó tin như thể nàng    điều gì quá sức tưởng tượng. Đến lúc , bà  lạnh một tiếng, chậm rãi cất lời:
TBC
“Vân nương tử,  mời ngươi đến dự sinh thần yến  , cũng là nể mặt ngươi vài ngày  từng giúp phủ họ Lâm  một phen.
Nào ngờ,  thật  ngờ ngươi  khiến yến hội   của phủ  náo loạn đến mức ! Mai Quản sự   còn , phụ  của hai đứa nhỏ  cũng  lén lút xâm nhập phủ họ Lâm. Ta    đến đây với ý đồ gì, nhưng nếu Vân nương tử  dẫn theo hai đứa nhỏ cùng cha chúng đến dự tiệc, cứ việc mở lời là !
Tuy nhà họ Lâm   ai cũng  thể dễ dàng tiếp đãi, nhưng vì nể tình ngươi  từng giúp đỡ phủ ,  cũng chẳng   thể suy xét!”
Vân Sương nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng  Tang thị, nhất thời  hiểu rõ bà  đang  điều gì.
Mai Quản sự  cạnh, trong mắt lộ rõ vẻ khinh miệt, nàng  là tâm phúc bên  phu nhân, tất nhiên  rõ “quá khứ nực ”  của nữ tử  mắt.
Có điều, lời khó  phu nhân  tiện mở miệng, thì nàng  cũng chẳng ngần ngại  .
Thấy phu nhân khẽ liếc mắt  hiệu, Mai quản sự lập tức  nhạt, :
“Vân nương tử, khi phu nhân mời cô đến phủ dự yến sinh thần, lo sợ tiếp đón  chu ,  đặc biệt dò la kỹ càng.
Nghe  cô đơn độc nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, mà xung quanh  ai  cha của chúng là ai. Phu nhân nhà  tuy kinh ngạc, nhưng cũng hiểu mỗi  đều  nỗi khó  riêng, vì cô từng giúp phủ họ Lâm, nên cũng chẳng  nghĩ  về cô.
Vì  khi đến mời, phu nhân cố ý  nhắc đến phụ  của hai đứa nhỏ.
 phu nhân nhà  suy nghĩ chu  cho cô là thế, còn cô  lấy ân báo oán! Biết rõ nhà họ Lâm đang coi trọng buổi yến  đến thế nào,  mà  để phụ  mờ ám  dắt theo hai đứa trẻ lén lút đột nhập  phủ, gây náo loạn!
 như phu nhân , nếu cô  cả cha bọn trẻ cùng  mời, cứ  thẳng với phu nhân là . Dù    đủ mặt mũi để xuất đầu lộ diện, vì nể cô, phu nhân cũng chẳng   thể cân nhắc.
 các cô    trò như thế ! Chẳng , là phụ  bọn nhỏ quá  hổ  dám  mặt,  là các cô mượn cơ hội    điều khuất tất, trộm cắp gì chăng?!”