Giang Tiếu  , tim liền thót lên, lập tức  bật dậy,  về phía Phương Chính hỏi:
“Người đến là ai? Hiện đang ở ?”
Phương Chính vội đáp:
“Là một binh sĩ  Tổng binh sắp xếp  theo bảo vệ tiểu lang quân, hiện đang  chờ ngoài sảnh.”
Vốn dĩ binh sĩ đó định trực tiếp  bẩm báo, nhưng thấy Do lão gia tử và các vị trưởng bối đều đang ở đó, nên mới bảo Phương Chính   thông báo cho Vân Sương.
Nghe xong, Giang Tiếu lập tức  sang Do lão gia tử, hành lễ:
“Ngoại tổ phụ, cháu  chuyện cần cùng Sương nương  xử lý, phiền ngoại tổ phụ, đại cữu mẫu và biểu  tạm đợi nơi đây một lát.”
 mấy  Do gia cũng   dậy. Do lão gia tử mặt trầm như nước, nghiêm nghị :
“Đang học hành đàng hoàng trong học đường,   tự dưng mất tích! Ta cũng  đến xem cho rõ.”
Giang Tiếu  họ cũng quan tâm đến Vân Doãn, nên  ngăn cản, liền bước nhanh  ngoài gặp binh sĩ . Binh sĩ thấy Tổng binh đại nhân sắc mặt lạnh lẽo như sương, lập tức cung kính hành lễ:
“Bẩm Tổng binh, tuy bọn thuộc hạ   theo  học đường, nhưng vẫn luôn trấn thủ bên ngoài. Có thể khẳng định, tiểu lang quân  từng rời khỏi học đường.”
Nói cách khác, Vân Doãn vẫn còn trong học đường.
Vân Sương cau mày, hỏi:
“Vậy    là Doãn Nhi mất tích?”
Binh sĩ đáp:
“Gần đến giờ cơm trưa,  phụ trách lớp của tiểu lang quân bất ngờ vội vã rời khỏi lớp. Tiểu nhân thấy lạ nên hỏi thăm thì ông   — tiết học cuối buổi sáng kết thúc, tiểu lang quân cùng một bạn học  nhà xí, nhưng mãi  thấy  . Tiên sinh   tìm, cũng  thấy .”
“Nghe   đó là  mới,   xử lý tình huống,  nhớ đến chuyện tiểu lang quân từng  tiền lệ bỏ học trốn  nên nhất thời hoảng loạn, liền chạy  ngoài tìm .”
Vân Sương thoáng giật , lông mày càng siết chặt:
“Tiên sinh phụ trách lớp của tiểu lang quân   là Mạnh phu tử ? Sao  thành  mới?”
Trước , tuy Trần phu tử    thế hai đứa nhỏ, nhưng vì Giang Tiếu từng nhờ vả, ông vẫn xếp chúng  lớp  nhất. Mạnh phu tử là  giàu kinh nghiệm, nghiêm khắc, tận tâm – học trò  yêu  sợ.
Vân Sương thường  hai đứa nhỏ ríu rít kể chuyện học đường, Mạnh phu tử luôn  nhắc đến. Bọn trẻ kể rằng, phu tử  nghiêm, ai mà  chú ý  giảng    bài là   chằm chằm đến mức sợ phát run. Ngay cả Y Nhi vốn  nghịch ngợm,  học  cũng  dám lười biếng.
Phu tử   chỉ nghiêm về học vấn mà còn nghiêm cả sinh hoạt. Gần đây trời lạnh, ông còn kiểm tra từng học sinh xem mặc đủ áo , khuyên nhủ rằng: “Học vấn là tu  dưỡng tính,  thể qua loa. Cần học tập nghiêm cẩn, cũng cần giữ gìn  thể khỏe mạnh.”
Cũng nhờ  mà Vân Doãn, vốn  ưa mặc nhiều áo, giờ ngày nào cũng chủ động đòi mặc thêm.
Từ đó  thể thấy, Mạnh phu tử là  tận tâm đáng tin cậy,    thể   bằng một kẻ mới ?
TBC
Binh sĩ  cũng tỏ vẻ khó hiểu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-278.html.]
“Bẩm nương tử, bọn thuộc hạ trấn thủ ngoài học đường,  rõ nội tình. Chỉ   Mạnh phu tử  việc xin nghỉ, mấy ngày nay   . Người dạy   lẽ là phu tử tạm thời.”
Chuyện Mạnh phu tử xin nghỉ, Y Nhi và Doãn Nhi từng nhắc đến, Vân Sương  nghĩ nhiều – ai cũng  việc riêng.
 nàng nhớ rõ, việc đó là từ mấy ngày , đến giờ vẫn  thấy ông   — điều  bắt đầu khiến   cảm thấy bất .
Tuy , lúc  trọng tâm   việc  phu tử, mà là Vân Doãn mất tích.
Sau khi nắm bắt đại khái tình hình, Vân Sương lập tức :
“Chúng  mau tới đó xem!”
Trên đường đến tư thục, Giang Tiếu liền giải thích với Do lão gia tử rằng, tư thục  do Trần phu tử khai lập.
Do lão gia tử  ngạc nhiên  giận:
“Tính tình của Vi Sơn xưa nay luôn  trọng, lúc còn ở Quốc Tử Giám, lão phu là  tín nhiệm ông  nhất. Sao giờ tự mở tư thục   trông nổi mấy đứa trẻ!”
(Vi Sơn là tự của Trần phu tử.)
Biết  đứa chắt bảo bối của  nay   rõ tung tích, Do lão gia tử rốt cuộc cũng  thể tiếp tục giữ bộ dạng điềm nhiên như , gương mặt trầm xuống, cả  toát  khí thế như  lập tức đến nơi hỏi tội.
Trái , Vân Sương  bình tĩnh   phần nào, nhẹ giọng :
“Doãn Nhi   đứa trẻ vô kỷ luật, nếu xác định nó vẫn còn trong học đường,  chắc  là chuyện gì nghiêm trọng —  lẽ chỉ là mải chơi, trốn ở  đó  quên cả thời gian. Phu tử mới đến   kinh nghiệm xử lý tình huống, nên mới hốt hoảng như .”
Lần , khi Vân Y và Vân Doãn lén rời khỏi tư thục, nàng và Giang Tiếu   phiên  nghiêm khắc răn dạy, một   mặt đen, một   mặt trắng. Họ phân tích kỹ lưỡng những nguy hiểm, cùng nỗi lo sợ của cha nương khi mất dấu bọn trẻ.
Hai đứa nhỏ vốn     sai,  cha nương  chuyện  đau lòng  hối , nước mắt nước mũi tèm lem,    hứa sẽ  bao giờ tự tiện rời khỏi học đường nữa.
Lần đó, Vân Sương  dọa đến toát mồ hôi, tuy xót con nhưng nàng vẫn  để chúng nhớ đời. Không ngờ là Giang Tiếu   nỡ, một tay ôm một đứa, dỗ dành an ủi, cuối cùng mới xoa dịu   khí.
Nàng hiểu  rõ tính tình hai đứa nhỏ — điều gì  hứa, chúng tuyệt đối sẽ  thất tín.
Tần thị lúc  cũng im lặng,   gì đó nhưng  thấy gương mặt nghiêm tĩnh, đầy kìm nén của Vân Sương thì  thôi, chỉ âm thầm mím môi nuốt lời  lòng.
Tư thục cách nhà Vân Sương  xa, đoàn    một lát  đến cổng.
Lúc   cửa tư thục, đang  một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vận áo học trò xanh trắng – chính là sư  Lam Nghênh từng lên tiếng giúp đỡ Vân Y và Vân Doãn trong ngày khảo nghiệm nhập học  đây.
Thấy bọn họ tới đông đủ, thiếu niên   chút kinh ngạc, nhưng cũng  quên nhiệm vụ, vội vàng bước lên thi lễ với Vân Sương và Giang Tiếu:
“Vân nương tử, Giang tổng binh, là Trần phu tử dặn học trò  đợi ở đây. Vân Doãn sư    tìm thấy,   gì đáng ngại. Kính mong nhị vị yên tâm.”
Nghe đến đây, Vân Sương mới chân chính thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tiếu bước lên một bước, hỏi ngay:
“Có    rốt cuộc  xảy  chuyện gì ?”