Tối đó, Vân Sương  về thôn mà lưu  trong huyện. Thật  nàng mang theo  nhiều quả đơn bì, nhưng khi bán chỉ lấy  hai bao,  còn  thì gửi tạm ở Thất Phong Cư – nơi  con nàng sẽ nghỉ qua đêm.
Nàng  về làng, phần vì thấy ngại khi ngày nào cũng để Lý thúc  dậy sớm đưa . Dù Hoa tẩu tử luôn miệng   , Lý thúc cũng  từng kêu ca, nhưng nàng  thể xem đó là điều đương nhiên.
Ý định rời khỏi thôn, xem  cần sớm thực hiện hơn .
Tối nay, nàng  ở phòng thượng hạng như  mà tiết kiệm hơn, chỉ thuê một phòng thường.
Nhờ ở sẵn trong huyện, hôm  nàng đến chợ còn sớm hơn  khi, nhưng khiến nàng bất ngờ là – khi đến góc quen thuộc để bày hàng,    ít   đợi sẵn.
Một phụ nhân ngoài bốn mươi  trông thấy nàng liền vui mừng bước tới: “Vân nương tử, cuối cùng cô tới ! Mấy hôm  con dâu  mua ít quả đơn bì từ cô,  ăn thử liền thấy thèm ăn hẳn. Người già như , khẩu vị ngày càng kém, đến thịt thần tiên cũng chẳng ăn nổi,  mà hôm đó  ăn hết hai bát cơm!
Hôm qua  định mua thêm thì  bán hết , hôm nay liền tranh thủ tới sớm!”
Những  khác,   là khách   như bà,   hôm qua  mua  nên tiếc nuối, cũng    bạn bè giới thiệu tới thử.
Phản hồi còn  hơn cả mong đợi của Vân Sương.
Nàng mỉm  rạng rỡ, nhanh chóng bắt tay  bán hàng. Chẳng bao lâu,  tới mua ngày càng đông, quầy hàng nhỏ của nàng  xuất hiện một hàng dài  xếp hàng. Người  vốn  tâm lý “đông là ”, chẳng cần  bán gì, cứ thấy đông là xúm !
Chỉ trong phút chốc, quầy hàng ở góc vắng hôm nào  trở thành tâm điểm của khu chợ.
Thế nhưng, một tiếng la thất thanh bất ngờ vang lên —
“A! Có ruồi chết!”
Đám  đang xếp hàng lập tức sững . Chỉ thấy một gã đàn ông vẻ ngoài tầm thường, mặc áo vải xám đậm, giận dữ lao tới  mặt Vân Sương, giơ bọc giấy dầu trong tay lên định tống thẳng  mặt nàng:
“Đây là cái gì?! Đồ các  bán mà   ruồi c.h.ế.t bên trong!”
Mọi  ngẩn , vài  từng mua quả đơn bì liên tục :
“Không thể nào!”
“Ta ăn hai ngày  mà  thấy con ruồi nào cả!”
“Ta cũng thế!”
Gã   gào lên: “Ta  đồn thứ quả đơn bì ở đây ngon lắm, vợ   ăn, nên Ta mới  xếp hàng mua. Ai ngờ  mở   thấy con ruồi c.h.ế.t  chình ình  mặt! Khiếp đến mức suýt nôn hết bữa tối qua! Nếu    kỹ,  vợ mắng cho thì mất mặt  chừng nào!
Món  dơ dáy đến mức nào mới  ruồi c.h.ế.t chui ? Ai   khi đem bán, nàng   nhặt sạch ruồi  ? May mà  phát hiện kịp, mới vạch trần  bộ mặt thật của nàng !”
Gã    giơ gói hàng lên lắc lắc, cố cho   xem “ruồi chết”.
Sắc mặt   bắt đầu  đổi. Một phụ nhân ăn mặc  vẻ   dân thường lập tức lùi một bước, cao giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-48.html.]
“Trời ơi! Mấy ngày nay nhà  cứ đòi ăn đồ chua ngọt, thấy nhiều  xếp hàng,  thấy  bán trẻ  đoan trang nên mới nghĩ món  chắc  tồi, định mua thử xem .
TBC
Ai dè… ai dè  dơ đến thế ! Nhà  là tiểu thư khuê các,   thể ăn mấy thứ bẩn thỉu !”
Những  khác bắt đầu nhao nhao:
“Trời ạ! Ta chỉ  ruồi  bu  thịt sống, hoa quả thối thôi. Cái  là đồ sấy đúng ? Hay là dùng  quả hỏng nên mới thu hút ruồi?”
“Thế  thì ai còn dám ăn nữa? Nhỡ ăn  đau bụng thì khốn!”
Người bắt đầu rời hàng ngày càng nhiều, mặt mày đầy ghét bỏ. Vân Y và Vân Doãn cuống đến mức xoay vòng quanh , kêu lên:
“Không  ! Nương con chỉ dùng quả tươi,   quả hỏng!”
“Quả đơn bì nhà con tuyệt đối  thể  ruồi c.h.ế.t …”
Tên đàn ông  thấy  xung quanh dần d.a.o động,  mặt  giấu nổi vẻ đắc ý, ánh mắt khinh bỉ lướt qua hai đứa trẻ đang cuống cuồng phân bua, còn vung tay như đuổi ruồi xua đuổi chúng:
“Cút !”
“Phải cút là ngươi mới đúng!”
Một giọng nữ êm tai nhưng lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên.
Tên  sững , ngẩng đầu , chỉ thấy Vân Sương    bước tới từ lúc nào, hai tay dang  như gà  che chở gà con,  chắn  mặt hai đứa nhỏ. Đôi mắt nàng hệt như băng nhọn phóng  từng tia lạnh buốt, gằn từng chữ một:
“Trong quả đơn bì của  tuyệt đối  thể  ruồi. Ta nhớ rõ, ngươi mấy hôm  chẳng  còn bày quầy bán bánh dầu ở gần đây ? Hôm nay nhàn rỗi quá  bán hàng nữa ? Còn con ruồi , ai    ngươi bắt từ quầy   bỏ  đồ của  !”
Mỗi  bày hàng, Vân Sương đều vô thức ghi nhớ tình hình xung quanh —   cố ý, mà là thói quen ăn sâu  nhiều năm  cảnh sát hình sự.
Tên đàn ông  biến sắc.
Hắn quả thật  bày quầy gần đó mấy ngày , nhưng vị trí  mấy nổi bật, cũng   điểm hút khách. Hắn    ngờ nàng  nhớ kỹ như !
Hắn , chuyện  từng bán hàng ở đây  thể phủ nhận  — dù chẳng mấy ai để ý, vẫn sẽ   nhớ mặt . Hắn đành chau mày, giọng lươn lẹo:
“Hôm nay quầy nhà  nghỉ một hôm,  mua hàng   ? Chẳng lẽ vì cũng bán gần đây, nên   tư cách tới đây mua đồ chắc?”
Lời   châm chọc  trâng tráo,  thêm vẻ mặt vô  của , khiến    khỏi tức giận.
Hắn còn gào to hơn:
“Mọi  nên cảm ơn  hôm nay nổi hứng  ghé chơi, nếu  ai mà   mấy ngày nay, thứ đồ ăn gây sốt ở chợ sớm  là thứ bẩn thỉu thế !
Đừng  mà đổ oan cho ! Quầy hàng của  lúc nào cũng sạch sẽ,  từng để ruồi bò  đồ ăn của khách, càng   chuyện nhặt ruồi bỏ ! Mà con ruồi  rõ ràng còn tươi — hôm nay   bán hàng, lấy   ruồi cho ngươi đổ tội?!”
Lời    ngang  ác ý, như  bẻ ngược  hướng về phía Vân Sương. … với phong thái lạnh lùng sắc sảo của nàng,  liệu  chiếm  ưu thế?