Vân Sương cùng    đợi lâu, Tiểu Bàn và nhóm   tới, phía  họ còn    bên ngoại và bên chồng của Phạm nương tử.
Vân Sương lập tức liếc mắt  qua, Đại Sơn  ở đó,  nàng bảo  đưa tới cũng  thấy .
Không rõ là  tìm  ,   xảy  chuyện gì.
Mẫu  của Phạm nương tử  thấy t.h.i t.h.ể con gái liền gào lên một tiếng thảm thiết, ngất lịm ngay tại chỗ.
Phu quân của nàng — Ngô Vĩ, thì lao tới, gào  thảm thiết: “Vãn Nương! Vãn Nương! Rốt cuộc  xảy  chuyện gì! Sao nàng  thành  thế …”
“Ngô Vĩ, ngươi còn mặt mũi  ?!”
Một  đàn ông to khỏe,  ba mươi tuổi lập tức bước lên, giận đến mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi chịu  cùng    về nhà hôm qua, thì    nông nỗi ?!
Muội   hôm qua năn nỉ ngươi  cùng,   nàng  về nhà là vì phụ   trật lưng lúc thu hoạch, ngươi là con rể, lẽ   về phụ một tay!
Muội   còn kể với ngươi rằng gần đây liên tục  án mạng với các cô nương trẻ, nàng  sợ. Vậy mà ngươi   gì?
Ngươi  —  g.i.ế.c  là gái trẻ   lấy chồng, còn nàng  lấy chồng , thành đàn bà  xí,  gì lọt  mắt hung thủ?!”
Lời lẽ như thế còn gọi là ?!
Mọi  đều trố mắt  Ngô Vĩ bằng ánh mắt oán trách, khinh thường.
Ngô Vĩ tái mặt, lắp bắp: “Ta… chỉ là  đùa với nàng thôi! Các  tưởng     cùng nàng ? Nhà đang mùa thu hoạch, bận  rời  …”
“Ngươi còn giả vờ giả vịt gì nữa!”
Huynh trưởng của Phạm nương tử rống lên đau đớn: “Muội   kể với  hết ! Nhà ngươi chẳng qua là ghét   sinh hai đứa con gái liên tiếp,  sinh  con trai nên cố tình đối xử lạnh nhạt với nàng!
Muội  sinh liền hai ,  thứ hai còn khó sinh, đến nay vẫn  hồi phục  . Vậy mà  hết cữ, các ngươi  ép nàng sinh  ba, còn  bóng gió là  nàng  sinh  con trai!
TBC
Muội   nghỉ dưỡng vài năm  mới sinh, mẫu  ngươi thì chỉ thẳng  mặt nàng mà mắng: ‘Không sinh thì  khối đứa chịu sinh !’
Hồi đó chúng  đúng là mù mắt, thấy ngươi một mực thành tâm, hứa suốt đời  phụ  , nên mới gả cho nhà ngươi. Kết quả thì ?!”
Chưa dứt lời, một phụ nhân nhỏ thó, khô héo đột ngột lao , chống nạnh, chỉ tay chửi rát mặt: “Họ Phạm , ngươi còn  mặt mũi ?! Cứ  như gả  ngươi sang nhà  là nhà ngươi ban ơn lắm !
Nói trắng , chẳng qua là do nhà  cho sính lễ cao nhất! Không thì còn lâu mới gả!
Hừ! Đáng lẽ   hối hận là nhà  mới đúng! Mất bao nhiêu bạc, cưới về một con đàn bà chỉ  đẻ con gái,  còn ngang ngạnh     phận! Ai chẳng thấy nàng lén lút qua  với mấy gã đàn ông trong thôn?
Ta  đuổi nàng  khỏi cửa là  từ bi lắm , đến bà Quan Âm  trời cũng  cảm động mà rơi lệ  chứ!
Tất cả là  của mụ mối c.h.ế.t tiệt năm đó, tâng bốc nàng lên tận trời, khiến con trai     mê mệt, cứ khăng khăng đòi cưới nàng! Chứ  đời nào để một mặt hồ ly như thế bước  cửa nhà …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-canh-sat-xuyen-khong-ve-te-quoc/chuong-68.html.]
Chưa kịp  hết, thì trong bụi cây gần đó, bỗng vang lên tiếng xào xạc của lá cây  chà đạp!
— Có  ở gần đó?!
Rõ ràng đó là âm thanh do ai đó giẫm lên bụi cây,  cẩn thận  phát  tiếng động!
Ánh mắt Dương Nguyên Nhất sắc lạnh, lập tức quát lớn: “Ai đó?”
Ngay lập tức, một bóng  từ  một  cây lớn vụt chạy , như thỏ  hoảng sợ, lao thẳng về phía xa.
Chưa đợi Dương Nguyên Nhất  lệnh, Tiểu Bàn và A Sảng  quát lớn “Không  chạy!”  đuổi theo!
Một kẻ bình thường   thể thoát khỏi những bộ khoái  huấn luyện bài bản? Chưa đầy mấy chục bước, A Sảng  nhảy lên vồ như hổ đói, đè gục bóng đen đó xuống đất. Nhìn rõ mặt kẻ   ,  trợn to mắt  dám tin, buột miệng: “Khang tú tài?!”
Không  là kẻ họ đang khổ sở tìm kiếm — Khang tú tài — thì còn là ai nữa!
Sắc mặt Khang tú tài trắng bệch, giọng lắp bắp cầu xin: “Đừng… đừng bắt ! Ta   hung thủ! Ta   gì cả!”
Dương Nguyên Nhất cũng vô cùng kinh ngạc, lớn tiếng : “Dẫn   đây!”
Khang tú tài  áp giải tới, vẫn  ngừng thanh minh: “Ta…  thực sự   hung thủ! Vừa  thấy chỗ   ánh lửa, tưởng là Phạm nương tử ở đây nên mới tới xem thử thôi…”
“Hay quá nhỉ!”
Mẫu  của Ngô Vĩ lập tức gào lên: “Hóa  là tình nhân của con tiện nhân ! Hẹn   đây vụng trộm  thành! Ta  mà, cái thứ đàn bà đấy chẳng  gì, từ lâu  lén lút với nam tử khắp thôn!”
Khang tú tài mặt càng tái hơn.  lúc ,  giữ thanh danh,  chỉ  thể đẩy hết tội cho  phụ nữ  chết.
Hắn hé miệng, định đổ vấy  chuyện lên Phạm nương tử thì một giọng nữ lạnh lùng đột ngột vang lên từ đằng xa — là Vân Sương, vẫn đội khăn che mặt:
“Khang tú tài, đàn ông phong lưu thì  lúc    truyền miệng khen ngợi, nhưng  dối, thì đó là vấn đề nhân phẩm.
Nếu vì lời  dối của ngươi khiến việc phá án  cản trở, nha môn chỉ cần trình báo lên châu phủ,    năm  ngươi  còn đủ tư cách thi hương  nữa…”
Vân Sương cố ý  thật chậm rãi, điềm tĩnh, nhưng Khang tú tài càng  càng toát mồ hôi lạnh,  đợi nàng dứt câu  kêu to như van xin: “Ta…  ! Ta sẵn sàng khai hết!”
“Phạm nương tử hồi  xuất giá là mỹ nhân nổi tiếng trong vùng, năm đó  cũng từng thầm mến nàng, còn  thơ tặng nàng.  nàng  nhận,  là nam nữ thụ thụ bất …
Về  nàng lấy chồng,  cũng chôn giấu tình cảm .
Không ngờ sáng nay,  đang  dạo trong rừng gần nhà thì tình cờ gặp nàng,  một  thất thần, mắt hoe đỏ như  . Ta mới tiến đến hỏi han.
Lúc đầu nàng   trò chuyện, nhưng chắc vì quá buồn, nên dần dần trút bầu tâm sự. Nàng    về nhà chồng, nên mới tới rừng tĩnh tâm một lát  khi  .”
Khu rừng Khang tú tài  chính là  rừng giữa Đồng Hóa và Thạch Kiều. Phạm nương tử vì tâm trạng rối bời, đến gần Thạch Kiều  nhưng  về ngay, mà đánh xe  dạo trong rừng một lúc.
Lời khai …   cũng  lý.