Nữ Chiến Thần Xuyên Không - Chương 182: Không biết điều
Cập nhật lúc: 2025-10-30 11:41:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì đám lưu dân bất chấp tính mạng cho kinh sợ, dọc đường , những cỗ xe ngựa của các thế gia quyền quý còn dám dừng chút nào, cho dù gặp lưu dân chắn đường, họ cũng điều khiển xe ngựa trực tiếp tông thẳng tới.
Trong đám lưu dân tuy thật sự sợ c.h.ế.t, nhưng cố ý tìm cái c.h.ế.t thì chẳng mấy ai, thấy xe ngựa của những quý nhân thực sự thể cản nữa, họ cũng chỉ thể bên đường trân trối .
Con đường dẫn về hướng Thanh Châu cũng trở nên thông suốt hơn nhờ sự ngang ngược của các thế gia quyền quý.
Thương đội của Nguyễn Ngư phi nước đại hai canh giờ, cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực tập trung đông đúc , trời dần tối, họ quyết định tìm chỗ cắm trại nghỉ ngơi.
lúc Nguyễn Ngư và nhóm tìm một nơi thích hợp, chuẩn nhóm lửa nấu cơm, thì lục tục thêm vài đội xe của các thế gia quyền quý chọn nghỉ qua đêm gần đó.
Ở chốn hoang sơn dã lĩnh , đám quý nhân nghỉ ở là tự do của họ, một nhóm tụ tập , giữa còn thể nương tựa, trông chừng.
Nguyễn Ngư chỉ liếc thêm vài cái các đội xe gần đó, nhắc nhở đội hộ vệ chú ý cảnh giác cũng bận tâm thêm.
Một nhóm tụ tập thể nương tựa lẫn , nhưng cũng thể đ.â.m lén , ngoài giang hồ thêm chút cảnh giác tổng gì là .
lúc Nguyễn Ngư cho rằng giữa họ thể bình an vô sự, ai phiền ai, thì một trông như quản sự tìm đến thương đội của họ.
Thì , việc Đan Việt Dương đó dễ dàng khống chế đàn ngựa mất kiểm soát lọt mắt những quý nhân . Chủ nhân của tên quản sự đó để mắt đến võ lực của Đan Việt Dương, cùng thương đội của họ đồng hành, để thể nương tựa lẫn .
Nói là nương tựa lẫn , thực chất thương đội của Nguyễn Ngư hộ vệ cho đội xe của họ, bảo vệ sự an của họ.
Sau đó thêm hai ba đợt đến, cũng bày tỏ ý tứ tương tự, chỉ là mấy đợt đến , lời trong ngoài đều mang theo một vẻ ngạo mạn, y như thể chủ tử của họ thể để mắt đến thương đội nhỏ bé chính là phúc phần của thương đội .
Đinh Hiển tiến lên giao thiệp với đám thủ hạ của các quý nhân, rõ rằng thương đội của họ thể gánh vác trách nhiệm nặng nề đến thế.
Đám quản sự cũng ngờ , một thương nhân hèn mọn dám nể mặt chủ tử của họ đến , nếu là ngày thường đám ngay cả xách giày cho chủ tử của họ cũng xứng.
Các quản sự sắc mặt ai nấy đều mấy , nhưng chẳng cách nào với Đinh Hiển.
Ra ngoài chốn giang hồ, nhân lực mà chủ tử của họ thể điều động là hạn, cho dù họ cho thương đội một bài học đích đáng, hiện tại cũng cách nào .
Hộ vệ bên cạnh chủ tử là để bảo vệ an nguy của chủ tử, nếu thực sự xung đột với thương đội , chuyện sẽ trở nên bản mạt đảo trí.
Họ thương đội bảo vệ an cho họ, chứ đấu một trận lưỡng bại câu thương với thương đội. Nếu thực sự thương lượng hộ vệ vốn dĩ nhiều, sự an của chủ tử ?
Nếu đám quản sự thật sự chuyện ngu xuẩn màng hậu quả như , thì tính mạng nhỏ bé của họ cũng sẽ tiêu đời.
Các quản sự trong lòng ôm cục tức, chỉ thể nghĩ cách khác.
Có nhận thương đội mặt chính là đám bán rau quả trong thành mấy ngày nay, nghĩ bụng thương nhân trọng lợi, thế là các quản sự dứt khoát lấy bạc, trực tiếp rằng họ bằng lòng bỏ tiền thuê thương đội của Nguyễn Ngư hộ vệ cho họ.
Những tay vô cùng hào phóng, trực tiếp lấy ngàn lượng ngân phiếu.
Nguyễn Ngư dù yêu tiền tài, nhưng lúc nàng chỉ nhanh chóng dẫn đội trở về Bạch Vân Sơn, bảo vệ đám quý nhân mắt cao hơn đầu , quả thực là tự rước lấy phiền phức .
Nguyễn Ngư gây thêm rắc rối, nhưng nàng cũng , nếu nàng cứ từ chối hết đến khác, thì chẳng khác nào dẫm đạp mặt mũi của đám quý nhân xuống bùn đất.
Đến lúc đó, đám quý nhân sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho họ, mà sẽ trực tiếp trở thành mối họa của họ.
Nếu đối phương trong lòng thuận, cố ý ngáng chân họ đường, họ cũng đừng hòng thuận lợi trở về Bạch Vân Sơn.
Nếu đằng nào cũng là phiền phức, chi bằng chọn một cái thể kiếm lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chien-than-xuyen-khong/chuong-182-khong-biet-dieu.html.]
Thế là Nguyễn Ngư bảo Đinh Hiển và Đan Việt Dương chuyện với đám quý nhân , họ đồng ý cho đám quý nhân theo thương đội của họ, đường nếu gặp rắc rối, thương đội của họ thể giải quyết, nhưng họ là hộ vệ của đám quý nhân , nếu thực sự gặp nguy hiểm, sẽ tự bảo vệ lấy .
Thời hạn cùng hành động định là năm ngày.
Nguyễn Ngư để khác điểm đến của họ là Bạch Vân Sơn, họ chỉ với các quản sự của đám quý nhân rằng thương đội của họ Thanh Châu Thành, nên ở ranh giới giữa Thanh Châu và Kiến Châu, họ sẽ chia tay.
Những điều kiện khắc nghiệt đưa , quả nhiên cho mấy nhà quản sự tức đến nổ phổi.
Những vốn dĩ xem thường thương nhân tiện dân, họ hạ thấp tư thái đến , thậm chí còn đưa cả bạc .
Thế mà đám tiện dân điều đến thế, đưa nhiều yêu cầu quá đáng.
Cái gì thể nhịn, cái gì thể nhịn nữa, nếu chỉ một nhà ở đây, họ đương nhiên dám cứng rắn với thương đội của Nguyễn Ngư, nhưng bây giờ đến mấy nhà quý nhân thương đội mất mặt.
Sau khi các quản sự thêm mắm thêm muối kể tình hình cho chủ tử của họ, chủ tử của họ thể chịu mối tức giận như .
Thế là mấy nhà quý tộc bàn bạc, quyết định mỗi nhà cử một phần , hôm nay nhất định cho cái thương đội điều một bài học.
Đinh Hiển và những khác ngay từ đầu để đám hộ vệ bên cạnh đám quý tộc mắt, thể đàm phán, họ cũng ngại dùng vũ lực để giải quyết dứt điểm mối phiền phức .
Đội hộ vệ đồng loạt rút những thanh đại đao giấu bên cạnh yên ngựa, lưỡi đao chĩa thẳng đám hộ vệ quý tộc đang tiến gần, sát khí bức .
Không khí căng thẳng đến tột độ, mắt thấy sắp đổ máu, một giọng đột ngột xen .
“Xin chư vị đừng động thủ, xin chư vị nguôi giận, Hầu gia của chúng lời mời.”
Người chính là tên quản sự đầu tiên tìm đến thương đội của Nguyễn Ngư.
Hắn mời mấy nhóm đang căng thẳng như dây đàn lên phía để chuyện.
Chủ nhân tên quản sự hiển nhiên lai lịch nhỏ, các gia tộc quý tộc khác đối với tên quản sự vô cùng kính trọng, quản sự bảo họ đừng động thủ, họ liền ngoan ngoãn rút đám hộ vệ đối đầu về.
Đinh Hiển về phía Nguyễn Ngư, Nguyễn Ngư xe ngựa, bất động thanh sắc gật đầu với y.
Tên quản sự tấm rèm xe hạ xuống của thương đội Nguyễn Ngư, cùng với hai cỗ xe ngựa vây kín như bưng, đáy mắt lóe lên tinh quang.
Chẳng mấy chốc, mấy nhóm mời đến địa bàn của vị Hầu gia .
Một lát , Đinh Hiển trở về báo cáo tình hình với Nguyễn Ngư.
“Vị là Thường Sơn Hầu, là trùng hợp ở Túc Thiên…”
Thường Sơn Hầu.
Nguyễn Ngư qua đại danh của vị .
Nghe là mẫu tộc của một vị quý phi trong cung, chỉ là nên theo của Đế đô di dời đến Quảng Lăng , ở Túc Thiên ?
Thường Sơn Hầu là hoàng quốc thích, địa vị đương nhiên tầm thường, các thế gia quý tộc ở Túc Thiên dù cũng nể mặt ông .
Thường Sơn Hầu đến đây mang theo nhiều hộ vệ, thấy thủ của Đan Việt Dương, nên mới nảy ý thương đội của Nguyễn Ngư hộ tống họ một đoạn đường.
Và những điều kiện khắc nghiệt mà thương đội của Nguyễn Ngư đưa , ông cũng đồng ý.