Chương 2
 
Rồi con trai lớn lên.
 
Ông bà nội dần dành tình cảm cho cháu trai lớn, cổ phiếu, quỹ đầu tư, bất động sản… tặng  dứt tay.
 
Mỗi dịp sinh nhật con, nó  nhận những món quà  giá trị càng lúc càng lớn.
 
Vì   luôn tổ chức hai bữa tiệc sinh nhật cho con  mỗi năm: một theo âm lịch, một theo dương lịch.
 
 còn thích tổ chức đủ loại tiệc: tiệc thiếu nhi nhân ngày thiếu nhi, tiệc mừng con thi đạt giải, tiệc  nghiệp mỗi học kỳ mẫu giáo…
 
Những gì tổ chức   đều .
 
Quà nhận  nhiều đến mức tay  rụng.
 
Dĩ nhiên, quà   tặng là  đối đáp .
 
 tiền để trả    của .
 
Cuối cùng những thứ nhận  đều rơi  tay  và con trai .
 
Cũng nhờ hai năm , tiền của  và của con đủ để chúng  sống sung túc nhiều đời, nên đôi khi  mới dám lớn tiếng với  .
 
Cũng  những lúc  thực sự  thể nhịn .
 
  uốn nắn con, tập cho con thói quen , bắt con học hành.
 
   luôn phá kế hoạch của : lén cho con kẹo, đưa cho con điện thoại chơi, dẫn con  ăn mấy đồ ăn vặt tào lao.
 
Kết quả là con coi   là  ,  yêu thương nó,  luôn coi  là kẻ ,  chạy trốn khỏi .
 
Nói  lạc đề một chút .
 
Lý do nữa khiến  thúc ép con dữ dội như thế là vì  thấy tự ti về giá trị của bản .
 
Nên  cố gắng nhồi nhét, ép con  giỏi, chỉ vì  chứng minh  xứng đáng  gả  gia đình giàu  đó.
 
Hừ.
 
Tiếc là  đây    nhận  sai lầm của , còn tự luôn cho là  đúng
 
May mà giờ   tỉnh dậy khỏi cái kịch bản đó.
 
Con trai thích dì Trần,  cần .
 
Vậy    thể ngoảnh mặt bỏ  ngay ?
 
Trẻ con là tấm gương của ba .
 
Ba   đúng  sai, trẻ con sẽ phản chiếu ngay.
 
Nghĩ một chút,  thấy cả IQ lẫn EQ của  đều  vấn đề thật.
 
Vậy nên  hỏi con:
 
“Cục cưng,  con  thích dì Trần, mà    ?”
 
Thật lòng, ai mà  buồn khi  .
 
Dù   những mục đích đen tối  tiện  , nhưng điều đó  mâu thuẫn với việc  yêu con.
 
 còn nhớ lúc mang con,  đạp đầu tiên của con khiến  vui đến bật .
 
Dù lúc sinh con  đau đến  chết, nhưng   bao giờ hối hận vì  sinh con.
 
Nghe con  thét, nước mắt  cũng rơi theo.
 
Khi con ốm  đưa  viện, con   cũng ôm con  âm thầm rơi nước mắt, an ủi rằng: “Mẹ ở đây.”
 
Con nó sốt cao,  canh từng đêm  chợp mắt, sợ nó sẽ xảy  chuyện  .
 
Cuối cùng cũng  ngăn nổi nữa, nó thật sự   sốt đến nỗi để  di chứng,  xem ngốc nghếch thành  như thế  .
 
Như hồi năm ba tuổi nó  nhận cô bảo mẫu mà nhà  thuê  .
 
 trong lòng tuy cực kỳ  vui, nhưng tất cả cơn giận của  đều dồn lên  bảo mẫu và cả nhà , chứ tuyệt đối  trách thằng nhỏ.
 
Làm    thể trách con  chứ!
 
 chỉ  thể cố giật con về bằng  giá!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-khong-bo-con-trai/chuong-2.html.]
Bây giờ con lớn ,  sắp   khác chiếm đoạt, đương nhiên   giành !
 
Còn cái tên chồng  nữa.
 
Cái kịch bản gì thế ,   ngu đến mức nào mới đem con  cho  khác nuôi cơ chứ.
 
Ai mà nuôi con tử tế bằng  ruột .
 
Con  chỉ sụt sịt mũi, bĩu đôi môi nhỏ nhỏ hồng hồng, nhưng   gì.
 
 ôm chặt nó, má ép sát má nó, dịu giọng dỗ:
 
“Nói với  ,  nhất định sẽ sửa,  ?”
 
Rồi   giả dọa nó:
 
“Con thật sự tưởng con   kế là sung sướng ? Đợi đến khi ba con và  khác sinh em bé, thì con sẽ suốt ngày  đánh  đói đó.”
 
“Con   chuyện Bạch Tuyết ? Mẹ kế đều  độc ác, sẽ cho con ăn táo độc. Ba con  đó cũng sẽ yêu đứa con sinh  với  kế hơn, sẽ  yêu con nữa. Lúc đó con chẳng  gì ăn, chẳng  gì mặc, giống như đứa trẻ ăn xin, tội nghiệp lắm!”
 
Nước mắt nó  rơi, rõ ràng là   dọa  nó.
 
 vỗ về, tiếp tục dỗ:
 
“Thôi nào, còn  ở đây mà! Dù con   cần  thì  vẫn như Ultraman luôn bảo vệ con bên cạnh! Con chính là ánh sáng của !”
 
Nó ngượng ngùng  .
 
   nó với vẻ chân thành.
 
Cuối cùng nó khịt khịt mũi:
 
“Thôi ,  cho con chơi điện thoại một chút, con mới tin .”
 
Chúng  im lặng   ba giây.
 
“ là con ruột của  mà.”
 
 thở dài.
 
Quả nhiên nó thừa hưởng trọn vẹn cái bản chất lười biếng của .
 
Nó đầu óc  , nhận nhầm  khác  , lớn lên chẳng chịu học hành,   tư cách gì mà trách nó chứ!
 
Mẹ nó chứ, chắc mấy cái tật đó đều di truyền từ  mất .
 
Ba nó thì tướng mạo bảnh bao, ăn học ở Mỹ từ phổ thông đến đại học  thạc sĩ, là lãnh đạo của một doanh nghiệp  tiếng…  thế nào cũng là một tinh  xuất sắc.
 
Thế nên cái tính vô dụng  của con trai, ngoài   thì còn  thể di truyền từ ai nữa chứ
 
Nửa tiếng ,  thấy nó quát to trong game:
 
“Chết ! Đánh nhanh lên! Aaaaa, con  thua ! Con  chơi nữa  chơi nữa!”
 
Đối phương chửi bới:
 
“Con nít tiểu học nhà nào  đây phá game hả? Đừng  mà lười  bài mà  chơi game chứ! Đừng để tao thấy mày nữa! Thằng gà! Rác rưởi!”
 
Con trai  hét to:
 
“   tiểu học!  học mẫu giáo!”
 
Đối phương tức đến câm luôn.
 
Còn  thì  rank của  tụt dốc  phanh, liền siết chặt nắm tay.
 
Lần   cơ hội, nhất định cho nó ăn trận đau hơn.
 
Sau khi thua liên tiếp ba mươi , nó hậm hực :
 
“Con  chơi nữa .”
 
 dịu dàng hỏi:
 
“Con ơi,  con cứ nhất quyết chơi game thế? Bộ con thích  hành ?”
 
Nó cắn lấy ngón tay:
 
“Con thấy  ngày nào cũng chơi, nên con cũng  chơi.”
 
: ……