Vương Nguyệt Nga nhận lấy uống gần hết bát, việc đồng áng khát nước thật!
“Đổ thêm một bát cho cha và chú hai con, lão nhị , cốc , uống tạm thế nhé.”
Bà càng khách sáo, Tô Vệ Quân càng khó chịu, ông thể nhận bà chị dâu đang bóng gió ? bây giờ ông chỉ là một kẻ bám nhà cả, ở nhờ nhà thì cúi đầu, vì miễn cưỡng nở nụ : “À, cảm ơn chị cả.”
Tô Vệ Quốc giả vờ thấy, vẫn về phía cửa núi, kinh hô: “Đến , xe xuống núi !”
Những xe thấy Tô Hàm liền lái xe đến, dừng mấy quen xuống xe.
Tô Thiên Bảo vui vẻ hét lên: “Là Từ và Tần ! Các chạy !”
“Thiên Bảo , thấy các em, vui quá.” Anh Từ gật đầu với Tô Vệ Quốc, với Tô Thiên Bảo: “Chị em ?”
“Chị em đang nghỉ trong xe.”
Nói xong, Tô Hàm xuống xe.
Hai chào hỏi , Tô Hàm quan tâm hỏi: “Lúc các khỏi làng thì tình hình thế nào ?”
“Chúng cũng , phát thanh lợn thây ma nên chúng lập tức ngoài, nhưng thấy lợn thây ma từ xa, trời ơi, là một ngọn núi nhỏ di động cũng quá, nếu là lợn thây ma thì mấy! Giết để ăn thì ăn mãi hết!” Anh Từ tiếc nuối.
“Tiểu Chân đang ?” Tô Hàm trong xe.
“ , lúc nãy ngoài vội quá nên con bé sợ.” Anh Từ bế Tiểu Chân , vài câu với vợ trong xe, khổ với Tô Hàm: “Vợ khỏe lắm, Tiểu Chân ngoan, xem cô Tô đây, chúng chơi thôi, đừng nữa.” Anh Từ dỗ dành con gái phân tích về lợn thây ma với Tô Hàm, suy nghĩ của cũng giống Tô Hàm, cho rằng lợn thây ma sẽ rời khỏi làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-205.html.]
“Những con sói đó cũng , thực cửa nhà chúng cũng sắp đập nát , nếu sói thây ma tiếp tục tấn công thì thực sự chống đỡ bao lâu nữa, lúc đó và Tần Việt cả đêm dám ngủ, phiên sửa cửa, những gì trong nhà thể tháo đều tháo để chặn cửa, đột nhiên những con sói đó mất, còn tưởng ngủ đủ nên mơ nữa!”
“Anh Từ, thấy những con sói đó khỏi làng ? Nhà gần núi , thể thấy đường lên núi, thấy chúng về.”
“Tần Việt trèo lên tường ở đầu ngõ ngó, là thấy chúng chạy về phía nam, phía nam là hướng cửa làng .”
Thấy Tô Hàm sang, Tần Việt gật đầu: “Những con sói thây ma ở ngõ cũng chạy về phía nam, lúc đó trạng thái của chúng khá kỳ lạ, nếu chúng là chó thì trông giống như thấy tiếng gọi của chủ mà chạy .”
chúng chó, chúng là sói thây ma lý trí, chỉ đuổi theo m.á.u thịt sống.
Tô Hàm về phía : “Bây giờ chỉ thể chờ xem lợn thây ma ngoài thôi.”
Càng ngày càng nhiều dân làng , đều tụ tập ở đây, từng nhóm từng nhóm trao đổi tin tức, phàn nàn, lo lắng, đau buồn.
“Con trai vẫn , ai thấy nó ?”
“Oa oa oa thấy lợn thây ma giẫm chết, giẫm xuống m.á.u b.ắ.n tung tóe oa oa oa ơi, ơi...”
“Nhà cửa đều đạp đổ , những con lợn đó rốt cuộc từ !”
Gia đình Tô Vệ Quân cũng ngoài, ông vội vàng chạy tới. Tô Hàm liếc , lúc Tô Nguyên cũng sang, cô gật đầu với cô thu hồi tầm mắt.
“... Đập đầu! Đều tại Tiểu Lệ cẩn thận...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Gió đưa tiếng phàn nàn của Cát Thu Lệ đến, Tô Hàm bước tới, những dân làng ở đầu bên kể chi tiết về quá trình chạy trốn. Hiện tại xem , lượng nhà cửa phá hủy và thương vong trong làng ít, xây dựng sẽ phiền phức nhưng Tô Hàm bình tĩnh nghĩ, đây đủ để trở thành lý do bỏ nhà bỏ cửa lánh nạn.