“Để an thì dạo chúng đừng ngoài nữa.” Tô Hàm hít sâu một , cô quá hoảng loạn, ít nhất bản còn huyết mạch Long Nữ đặc biệt, lẽ vi-rút thây ma là đối thủ của huyết mạch của cô? Chỉ nghĩ như mới thể khiến cô giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, khi ngày tận thế đến thì tuyệt đối tự loạn trận tuyến.
“Anh Từ, cách ly với chúng , chứ?” Cô về phía Từ.
Anh Từ lắc đầu: “Không , cứ .”
“Mấy ngày nay đều chú ý quan sát sự đổi cơ thể , quen lâu như mà vẫn tặng quà cho , mấy chiếc gương nhỏ tặng cho .”
Tô Hàm dùng giọng điệu thoải mái tặng cho mấy chiếc gương nhỏ. Tần Việt cố ý phối hợp: “Vậy thì cảm ơn cô, lúc nào tóc cô dài, sẽ tặng cô dây buộc tóc màu đỏ.”
Anh Từ ha ha: “ cũng thể kém , lục đồ trong nhà xem còn kẹp tóc pha lê nào , vặn tặng kẹp tóc cho cô.”
Tô Hàm tủm tỉm: “Được thôi, chờ quà của .”
Đến khi rời khỏi nhà Từ, tâm trạng Tô Hàm nặng nề trở , nhà cô và nhà Từ gần, cùng trong một dãy, chỉ cách vài nhà. Tô Thiên Bảo đang đợi cô ở nhà, chuyện của Từ và Tô Vệ Quân, phỏng đoán của Tô Hàm, nuốt nước bọt: “Chị, em thấy lắm.”
“Đợi xem khu an trấn Phong Hà vượt qua cửa ải , nếu vượt qua ... lẽ chúng lánh nạn. Cha vẫn tan ?”
“Vâng, bình thường giờ về mà, chị, chuyện gì chứ?”
Tô Hàm hỏi từ khi mạt thế bắt đầu, vợ chồng Tô Vệ Quốc thây ma cào ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-274.html.]
Tô Thiên Bảo vội lắc đầu: “Không, ! Em cũng , cả nhà chúng đều --” Cậu trợn mắt: “Không thể nào, chị cào ?”
“Ừ, mấy ngày nay em chú ý quan sát xem mắt chị đổi .”
Tô Thiên Bảo thường xuyên chị gái giao cho đủ loại nhiệm vụ nhưng từng nào bài xích như , , liên tục lắc đầu: “Chị nhất định sẽ , sẽ !” Nói còn đỏ hoe mắt, vẻ mặt hoảng hốt.
Tô Hàm thở dài gõ đầu : “Không là em lớn , là đàn ông , đừng sợ!”
Trưa đến, vợ chồng Tô Vệ Quốc đáng lẽ về nhà ăn cơm trưa nhưng vẫn về, Tô Hàm đến trang trại hỏi thăm, những trong trang trại đều sắp xếp kiểm tra, hôm nay trang trại bao cơm trưa.
Cô liền tìm Giả Hi Viên , Giả Hi Viên cố gắng nhớ , cuối cùng hít một thật sâu: “ nhớ , năm ngoái, tay Vân Quang đúng là một vết sẹo, lúc đó tò mò hỏi một câu, là thủy tinh cứa, chẳng lẽ đó là vết cào của thây ma? Không thể nào, tại với , đáng lẽ với mới đúng chứ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, Tô Hàm thăm hỏi những dân khác trong làng Tô Gia, hai nhà cho cô , ánh mắt lảng tránh, cô là vấn đề nhưng hỏi nhiều. Cô tìm chú Đông, hai chuyện một lúc.
“May mà đều ở gần , thì thế , tối nay đến họp.” Tay chú Đông nhịn mà sờ vết thương từng thây ma cào , sắc mặt tái xanh.
Mãi đến chiều tối, Tô Hàm mới đón vợ chồng Tô Vệ Quốc.
Vợ chồng Tô Vệ Quốc tuy bình an ngoài nhưng tinh thần rõ ràng kém.
“Đi thôi, về nhà!” Trong mắt hai ẩn chứa sự hoảng sợ bất an, động tác lên xe vô cùng vội vã, như thể sói đuổi theo .
Trên đường , họ kể cho Tô Hàm về những gì trải qua hôm nay, hóa là hai công nhân đột nhiên biến thành thây ma, bên kiểm soát dịch bệnh bắt , để đảm bảo an , những công nhân khác đều sắp xếp xét nghiệm máu.