Tô Hàm lắc đầu.
“Vậy thì tốt!” Vương Nguyệt Nga thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận quan sát mắt Tô Hàm, càng vui mừng hơn: “Không đỏ lên!” Nói xong mới vui vẻ đi giặt quần áo.
Đợi Vương Nguyệt Nga đi làm việc nhà, Tô Vệ Quốc mới nhỏ giọng nói: “Mẹ con cả đêm qua không ngủ được, khiến cha cũng không ngủ được.”
Cô cũng nhìn ra, thật ra mắt của vợ chồng Tô Vệ Quốc mới hơi đỏ, nhìn là biết do thức đêm.
“Đã không ra ngoài thì để con pha chút nước mật ong kỷ tử cho mọi người uống nhé.” Tô Hàm cười nói.
Đợi Vương Nguyệt Nga giặt xong quần áo, Tô Thiên Bảo chủ động nói mang ra ngoài phơi, sau khi quay về Tô Hàm đưa cho cậu một cốc nước mật ong, cả nhà bốn người ngồi ở cửa cầm cốc nước uống.
“Ầm ầm!”
Hai tiếng s.ú.n.g vang lên, mấy người đồng thời giật mình.
“Sao lại nổ s.ú.n.g nữa rồi.” Vương Nguyệt Nga giọng run run.
“Không, không sao đâu... Đừng sợ, không sao đâu.” Tô Vệ Quốc sờ người mình, lấy t.h.u.ố.c lá ra châm.
Tô Hàm từ từ uống hết nước mật ong kỷ tử, cảm thấy cơn bứt rứt trên người đều được nước mật ong xoa dịu. Rảnh rỗi không có việc gì làm, cô liền ở nhà chống đẩy.
“Chị ơi, giờ phút nào rồi chị còn có tâm trạng chống đẩy.” Tô Thiên Bảo trợn tròn mắt.
“Chị con gọi là lâm nguy không loạn, mau làm theo đi.” Tô Vệ Quốc đẩy cậu một cái, cậu vừa định từ chối thì thấy chị mình nhẹ nhàng liếc nhìn, cậu lập tức cảm thấy sau lưng tê dại.
“Đến, đến đây! Làm ngay đây!”
Buổi trưa, Tô Hàm sang thăm anh Từ.
Anh ấy vẫn giữ được lý trí, chỉ là mắt đã đỏ hoàn toàn, những vân đen của thây ma gần như đã phủ kín mặt anh ấy. Anh ấy khàn giọng nói: “Toàn thân tôi đều là những vân đen, không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy người mình rất hôi, da thịt, xương cốt của tôi thậm chí đều đang phát ra mùi hôi thối, cá c.h.ế.t mùa hè cũng không hôi bằng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-chinh-thuc-tinh/chuong-276.html.]
Rõ ràng là hôm qua anh ấy vẫn có thể giữ được chút bình tĩnh, mới qua một đêm, anh ấy như thể đã bị đánh gục.
Không một ai có thể giữ được lý trí khi tận mắt nhìn cơ thể mình từ từ thối rữa, đó là cảm giác d.a.o cắt từng khúc, bất lực, khiến người ta tuyệt vọng.
Vợ anh Từ che miệng khóc: “Tôi bảo anh ấy đừng nhìn, anh ấy cứ nhìn.”
Tô Hàm không giúp được gì, chỉ có thể bất lực an ủi vài câu.
“Tôi định đến tòa nhà kiểm soát dịch bệnh để hỏi thăm, cô có muốn đi không?” Đợi Tô Hàm ra ngoài, Tần Việt hỏi cô.
“Đi.”
“Hai người không sợ trên đường...” Khâu Gia Đồng lo lắng vô cùng.
Tô Hàm cười nhạt: “Hôm qua tôi và anh Từ không phải cũng đã trở về rồi sao? Yên tâm đi!”
Trên đường càng tiêu điều hơn hôm qua, những quầy hàng ven đường gần như biến mất hết.
“Cô đang làm gì vậy?” Thấy Tô Hàm trên ghế phụ đang mở một cái hộp, Tần Việt không nhịn được hỏi.
“Kính áp tròng.” Tô Hàm mở hộp ra, lấy một cặp đưa cho anh ta: “Tôi đã quan sát, khi mắt bị thây ma hóa, tơ m.á.u bắt đầu thay đổi từ đồng tử, sau đó mới đến toàn bộ nhãn cầu chuyển đỏ. Chúng ta đeo kính áp tròng vào, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể trì hoãn một chút để không bị phát hiện.”
“Sao cô lại có cả cái này!” Tần Việt kinh ngạc, anh ta cũng đã nghĩ đến chuyện đi tìm kính áp tròng, vốn định lát nữa sẽ tiện đường rẽ vào chợ để hỏi thăm, không ngờ Tô Hàm lại có sẵn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đủ dùng cho chúng ta.” Tô Hàm cười, nhét chiếc hộp nhỏ vào ngăn tủ.
Có kính áp tròng, Tần Việt thả lỏng hơn nhiều. Đợi Tô Hàm đeo vào, hai người đổi chỗ, Tần Việt cũng nhìn vào gương sờ soạng đeo vào.
Hai người đeo kính áp tròng màu đen đến tòa nhà kiểm soát dịch bệnh. Hai ngày trôi qua, an ninh ở đây càng nghiêm ngặt hơn, xe của họ thậm chí không thể tiến gần, chỉ có thể dừng cách đó năm trăm mét để chấp nhận thẩm vấn kiểm tra.
Họ lấy lý do thăm bạn để xin vào: “Khâu Vân Quang, bạn của chúng tôi tên là Khâu Vân Quang, anh ấy bị đưa vào hôm kia, chúng tôi rất lo lắng cho tình hình của anh ấy.”